Mặt trời lặn về Tây, bầu trời tối sầm.
Tiếng vó ngựa trên đường núi đột nhiên dừng lại, thiếu niên áo đen nhảy xuống ngựa, dang rộng vòng tay về phía cô nương trên lưng ngựa.
Gió xuân lay động vạt áo khói xanh của cô nương, nàng ôm lấy cổ hắn, được hắn bế xuống.
Hoa lê dại nở khắp núi rừng, từng chùm trắng bay tán loạn theo gió, rơi xuống mái tóc, vai áo của đôi thiếu niên thiếu nữ đang nắm tay nhau, đuổi theo bước chân họ.
Băng qua rừng lê dại, dòng sông hình trăng lưỡi liềm lấp lánh dưới ánh hoàng hôn dần tắt, tiếng nước trong trẻo, ánh mắt Thương Nhung theo những gốc rễ xoắn xuống nước dọc bờ sông nhìn lên, thân cây vạm vỡ như cán ô giấy bung mở, cành lá sum suê, gần như che khuất cả bầu trời trên đầu.
Giữa cành lá được điểm xuyết đầy những bông hoa gạo đỏ rực tươi thắm, gió thổi qua, vài đóa đỏ rực lắc lư rơi xuống.
Nàng nhớ lại mình rời Thục Thanh vào mùa xuân, mà giờ quay lại nơi này, đứng dưới cây hoa gạo này lần nữa, lại là một mùa xuân nồng nàn.
Thương Nhung ngồi xuống nhặt một hòn đá ném ra mặt nước, nhưng chỉ tạo được một đường nước cực ngắn rồi chìm xuống đáy.
"Chỉ là nàng đã lâu không chơi, nên không quen thôi."
Thấy nàng lộ ra vẻ mặt thất vọng, nhìn về phía hắn, thiếu niên mặt không đổi sắc: "Không tin nàng thử lại xem?"
Thương Nhung đành phải nhặt một hòn đá khác lên ném mạnh ra, nhưng không biết thiếu niên bên cạnh cũng cùng lúc đó dùng nội lực bắn ra một chiếc lá bạc.
Đường nước dài trượt ra xa, thiếu niên đón lấy ánh mắt nàng, khóe môi hơi nhếch lên: "Xem xem, ta có nói sai không?"
"Nhưng ta như thấy có ánh sáng gì đó…"
Lóe lên một cái.
Thương Nhung không khỏi nhìn lại mặt nước.
"Trăng đã lên, chiếu trên mặt nước đương nhiên sẽ có ánh lấp lánh." Thiếu niên chỉ vào vầng trăng tròn bạc trắng đang xé mây hiện ra ở chân trời.
Không đợi Thương Nhung suy nghĩ sâu hơn, hắn đưa tay nâng mặt nàng lên: "Trời đã tối, hôm khác chúng ta sẽ đến đây chơi tiếp, bây giờ phải bắt cá là quan trọng nhất."
"Ừm."
Thương Nhung nhìn hắn, gật đầu.
Ánh trăng tỏa sáng, thiếu niên áo đen cầm nhuyễn kiếm, đứng bên bờ làm cử chỉ im lặng với cô nương đang ngồi trên rễ cây hoa gạo xoắn xuống nước.
Giày thêu của Thương Nhung đã bị nước cuốn trôi ướt sũng, nàng bụm miệng, gật đầu với hắn.
Không ai nói lời nào, chỉ có tiếng nước chảy không ngừng.
Thiếu niên cụp mắt nhìn mặt nước dưới ánh trăng bạc, nhìn một chốc bèn đạp lên tảng đá ướt bên cạnh mượn lực nhảy lên, mũi kiếm xuyên qua nước, trên lưỡi kiếm có một con cá.
Trong ánh sáng lạnh lẽo mơ hồ sóng sánh, thiếu niên nghiêng mặt về phía nàng khẽ hất cằm, vết hằn dưới bọng mắt cong cong, đôi mắt đen láy lại trong sáng.
"Đi thôi."
Hắn lắc lắc con cá trên lưỡi kiếm.
Thương Nhung vội đứng dậy, nhưng lại giẫm phải đá vụn trơn trượt, trong chớp mắt đã không kiểm soát được mà ngửa ra sau, nàng theo bản năng định ôm lấy rễ cây hoa gạo vạm vỡ, nhưng thắt lưng đã được một đôi tay vững vàng ôm lấy.
Trong khoảnh khắc đó, cả hai đều đứng trong nước.
Giọt nước từ xương mày thiếu niên rơi xuống, hàng mi dài dày của hắn bị thấm ướt, nhìn vẻ mặt còn ngẩn ngơ của nàng, hắn khẽ cười, liếc nhìn rễ cây hoa gạo sau lưng nàng, rồi ngẩng đầu nhìn về phía xa qua cành lá rung rinh.
Dãy núi ẩn trong bóng tối mờ mịt, sương mù mùa xuân mênh mông, trăng tròn mơ màng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!