Chương 96: Đêm Giao Thừa

Kinh thành Ngọc Kinh đóng cửa nửa tháng, Tân Đế lên ngôi kế vị.

Sáng sớm sương mù dày đặc, trước cửa Vinh Vương phủ, đám nô bộc thu dọn hành lý chất đầy xe, Phong Lan đỡ Vinh Vương phi, Thu Hoằng đỡ Vinh Vương, được đám nô tỳ thị vệ vây quanh lên xe ngựa.

Mất đi vài phần khí thế phấn chấn, chỉ sau một đêm Vinh Vương phi đã thêm vẻ già nua, trong búi tóc được buộc lại trong mũ kim hoa đã chen lẫn những sợi bạc phơ, bà ấy không thèm nhìn lại Vinh Vương phủ phía sau, cúi người bước vào trong xe.

Nhưng Vinh Vương đứng trên xe, lại cẩn thận ngắm nhìn cổng phủ sau lưng, trong tiết đông, bệnh nhọt của ông ấy càng nặng hơn, dù chỉ đứng như vậy thôi mà toàn thân vẫn đau nhức.

Gió lạnh thổi qua áo choàng lông thú trên người ông ấy, hạt tuyết rơi trên búi tóc và vai ông ấy.

Dưới tán cây cách đó không xa, một bàn tay trắng nõn mảnh mai vén rèm, lặng lẽ nhìn bóng dáng đứng trên xe ngựa ấy qua khung cửa sổ, nàng gác cằm lên bậu cửa sổ, cố gắng nhìn rõ dáng vẻ của ông trong tuyết bay mịt mù.

Nhìn thấy chòm râu dài, búi tóc chỉnh tề.

Sương gió giá lạnh đã khắc sâu trên gương mặt ông ấy, nhưng đôi mắt ấy vẫn còn thần thái như xưa.

Dù phải chống gậy, ông ấy vẫn đứng thẳng người, lưng thẳng tắp.

Có lẽ chợt có cảm giác gì đó, giữa gió tuyết mịt mù, ông ấy nghiêng mặt, nhìn về phía dưới tán cây rậm rạp này, tấm rèm bên cửa sổ lay động loạn xạ, khuôn mặt tiểu cô nương trong xe nửa ẩn nửa hiện.

Tiếng gió rít gào, tiếng ồn hỗn loạn.

Chỉ là ánh mắt chạm nhau, hai đôi mắt đỏ hoe không nói một lời.

Môi Vinh Vương khẽ mấp máy, không phát ra âm thanh nào, nhưng Thương Nhung có thể đoán được, ông ấy đang gọi "Nhung Nhung".

Nước mắt không kìm được rơi xuống, Thương Nhung nghẹn ngào, giọng rất nhẹ:

"Phụ vương…"

Trên đầu gối nàng đặt chiếc hộp gỗ mà đêm đó Vinh Vương giao cho Chiết Trúc.

Vinh Vương lắc đầu với nàng.

"Vương gia, hay là…" Thu Hoằng để ý thấy chiếc xe ngựa đỗ dưới tán cây xa xa.

"Thần Bích vẫn còn ở đây."

Vinh Vương hạ thấp giọng, hạt tuyết đè nặng mi mắt ông ấy, ông ấy thất thần nhìn chằm chằm vào tiểu cô nương trong xe ngựa, tay nắm gậy siết chặt thêm, ông ấy nhắm mắt lại, xoay người vén rèm bước vào xe.

Vinh Vương phi không biết Thương Nhung vẫn còn sống, nếu bà ấy biết, chắc chắn sẽ nói thế nào cũng phải giữ con gái ở bên cạnh.

"Có gì mà nhìn?"

Vinh Vương phi thấy ông ấy không đi được nên cuối cùng vẫn đưa tay đỡ ông ấy ngồi xuống.

Giữa phu thê họ, so với trước đây, dường như đã có thêm vài phần tình cảm.

"Phải." Vinh Vương tựa vào bên cửa sổ, ông ấy cụp mắt xuống: "Chẳng có gì để nhìn."

Mấy chiếc xe ngựa trước Vinh Vương phủ lần lượt rời đi, dưới tán cây kia, Khương Anh ngoái đầu liếc nhìn tấm rèm một cái, rồi kéo dây cương đánh xe đi về một phía khác.

Trong tiếng bánh xe lăn, Thương Nhung ôm hộp gỗ, đôi mắt đã ướt đẫm nước.

"Mộng Thạch đã tha cho phụ vương nàng, còn cho phép ông ấy đến hành cung ngoại thành dưỡng bệnh, nàng yên tâm, bệnh nhọt trên người ông ấy sẽ có danh y chữa trị cho ông ấy."

Chiết Trúc rút khăn tay từ trong tay áo nàng ra lau nước mắt trên má nàng.

"Người không phải không thích ta."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!