Chương 6: Cảm Ơn Ngươi

"Bệ hạ, Nam Châu thành không thể ở lâu, thần xin bệ hạ mau chóng về lại Ngọc kinh!"

Bên trong hành cung Nam Châu thành, Lăng Tiêu vệ chỉ huy sứ Hạ Trọng Đình quỳ gối trên cầu nổi, góc áo màu xanh lá buông xuống, bị nước tuyết tan trên cầu thấm ướt.

"Hạ khanh, ngươi biết rõ lần này trẫm nam tuần là vì Bạch Ngọc Tử Xương quan trên Thiên Chiếu Sơn ở Đinh Châu.

" Thuần Thánh đế khoanh tay đứng, vẫn chưa quay đầu lại.

Bạch Ngọc Tử Xương quan nổi danh thiên hạ đều biết, tương truyền mấy trăm năm trước, nghe nói Linh Hư Tử tu luyện tại quan đã đắc đạo phi thăng.

Xưa nay văn nhân mặc khách bái phỏng Tử Xương quan, tìm tiên hỏi đạo đếm không hết, lần này Thuần Thánh đế nam tuần là vì muốn vào Tử Xương quan, tận mắt nhìn thấy Thiên Tôn thần tượng 6 năm trước hắn đã sai người tu sửa tại vách đá trong quan.

Hạ Trọng Đình chắp tay, "Bệ hạ, đám phản quân này vốn đang chiếm cứ Tây Bắc, hiện giờ vì sao lại xuất hiện ở Nam Châu? Chỉ sợ! ! "

"Chỉ sợ cái gì?"

Thuần Thánh đế quay đầu nhìn về phía hắn.

"Chỉ sợ những người này không nhất định có quan hệ với phản quân Tây Bắc, ngược lại!.

với thế gia phía nam! ! "

Hạ Trọng Đình nói vẫn chưa hết câu, nhưng nét mặt Thuần Thánh đế bỗng cứng lại, ngay sau đó sắc mặt biến hóa rất nhiều, hắn vuốt v e ngọc ban chỉ, trầm ngâm nói, "Trẫm mấy năm nay, đã bức những thế gia đó có chút nóng nảy rồi.

"

Vân Xuyên có bốn thế gia lớn, 300 năm trước Đại Yến lập quốc, bốn thế gia này đã chiếm cứ một vùng Vân Xuyên, bá tánh Vân Xuyên một mực tín nhiệm cùng tôn thờ chính là các thế gia này, mà hoàng đế lại ở cách xa hơn ngàn dặm.

Vì để được lòng thiên hạ, hoàng đế khai quốc Đại Yến cho phép toàn bộ Vân Xuyên sẽ do bốn thế gia cùng nhau quản lý.

Thế gia trăm năm, tích lũy tài phú cùng nhân lực phong phú, mặc dù thân là đế vương Đại Yến, hắn đích thực cũng không thể khinh thường, rốt cuộc lúc này hắn đang ở phía nam, hắn muốn đi Đinh Châu cách rất gần phía nam Vân Xuyên.

"Nhưng Minh Nguyệt! ! " trong lòng Thuần Thánh đế đã có chút buông lỏng, nhưng nghĩ đến công chúa theo hắn nam tuần, hắn u sầu vạn phần, "Hạ khanh, Minh Nguyệt chưa bao giờ ra khỏi cung, đây là lần đầu tiên, trời giá rét! ! Cũng không biết hiện giờ nàng ổn không.

"

"Bệ hạ yên tâm, nhi tử thần Hạ Tinh Cẩm sẽ dẫn người tiếp tục ở lại nơi đây truy tìm tung tích công chúa, bức họa công chúa thần cũng đã sai người đưa đi các châu phủ, muốn bọn họ bí mật tìm kiếm.

"

Hạ Trọng Đình lại cúi thân xuống, bàn tay dính đầy tuyết, cất cao giọng nói:

"Hạ Tinh Cẩm nếu không tìm được công chúa, tuyệt không về Ngọc kinh!"

Ở y quán mua thêm vài vị dược liệu, lại trộn thêm vào chất lỏng có được từ vỏ cây không biết tên, nấu ra một thứ giống như keo, liền có thể chế thành một tấm "Da người" mỏng như cánh ve.

Thứ này tuy không cách nào thay đổi được ngũ quan người, nhưng khi chưa khô hẳn, làm giả nếp gấp lại vô cùng giống nếp nhăn trên mặt người, màu sắc vàng như nến cũng giống màu da.

Đây là thứ trước đây Chiết Trúc thích nhất khi trốn người.

Ít nhiều cũng nhờ thứ này, khi Thương Nhung ở một nơi xa lạ, gặp phải một ánh mắt lơ đãng rơi xuống trên người nàng, nàng đều mơ hồ có được chút an ủi khi phải đeo cái túi da nhăn nheo này.

Đang giữa trưa, khách đi3m trấn trên người rất nhiều, bản năng trong lòng Thương Nhung vẫn luôn bài xích nơi náo nhiệt như vậy, lại bị Chiết Trúc cầm tay, không thể không đi theo hắn bước lên trên lầu.

Tiểu nhị đầy mặt tươi cười đẩy cửa phòng ra, thấy hai người bọn họ đi vào liền lập tức đóng cửa phòng lại, đi xuống lầu báo phòng bếp chuẩn bị đồ ăn.

Chiết Trúc buông lỏng bàn tay tràn đầy mồ hôi lạnh của nàng, phất góc áo ngồi xuống trước bàn, hắn rót một ly trà, bưng ly lên sờ tới sờ lui đều là lạnh, liền ghét bỏ buông xuông, rồi quay đầu lại, hắn phát hiện Thương Nhung còn đứng ở đàng kia không nhúc nhích, liền nhướng mày, "Ngươi suy nghĩ cái gì?"

Thiếu niên đã đoán ra vài phần, nhưng vẫn cố ý hỏi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!