Chương 49: Không có nữa

Mưa gió làm ướt đầu tóc đen nhánh của thiếu niên, đuôi tóc tí tách nhỏ giọt từng hạt, hắn ở trên ngựa không nhanh không chậm đi trong mưa, trong miệng ngậm viên kẹo đường, nửa rũ mi mắt.

"Tiểu Thập Thất, lâu chủ ba lần bốn lượt gọi ngươi về lâu ngươi không thèm để ý, sao chúng ta vừa tới đây, ngươi liền ngoan ngoãn nghe lời?" Một thanh niên mặc áo gấm màu lam che một cây dù, chậm rì rì đi ngang hàng cùng hắn.

"Thập Ngũ ca rất mong chờ ta đối nghịch với ngươi?"

Thiếu niên lười đến nỗi không thèm mở mắt.

"Tiểu Thập Thất chớ hiểu lầm," Thập Ngũ dung nhan tú nhã, bên hông treo một cây quạt xếp, thoáng nhìn rất giống thư sinh văn nhược, "Ngươi không biết đau, càng không muốn sống, ta cũng không dám chọc ngươi."

Mặc dù trong lời hắn nói mang theo châm chọc, thiếu niên cũng mặc kệ hắn.

"Tiểu Thập Thất, sao không thấy tên Khương Anh thường đi theo bên cạnh ngươi?" Đệ Lục đầu tiên là lẳng lặng đánh giá thiếu niên một hồi, một khi mở miệng, tiếng nói hắn vừa khô khan lại nghèn nghẹn vượt mức bình thường.

Hắn được tính là người cao tuổi nhất trong bốn vị hộ pháp, thân hình cường tráng, lôi thôi lếch thếch, râu quai nón đen đặc lười xử lý, cả khuôn mặt rõ ràng nhất chính là đôi mắt âm trầm kia.

Khi hắn nói chuyện, yết hầu chấn động rất nhỏ, trên đó có vết sẹo khiến người chú ý.

"Tạo Tương đường rất nhiều sản nghiệp, muốn xử lý từng cái cũng cực kỳ phí công phu, lão Lục, tiểu Thập Thất cũng cần để những người này ở lại đó, không phải sao?"

Đệ Tam nói, đẩy đẩy nón cói lên trên, lộ ra một đôi mắt khôn khéo.

"Đúng vậy, trước đây khi ta theo dõi Thiên Phục Môn, còn từng ngại trong nhà Lưu Huyền Ý nghèo kiết xác, chúng ta cũng không vớt được cái gì, nào ngờ, tiền tài của bọn họ đều tại Tạo Tương đường Thục Thanh," Thập Ngũ tiếp nhận câu chuyện liền cảm thán, "Rốt cuộc vẫn là tiểu Thập Thất thông minh, tìm ra được số tiền lớn như vậy cho Lược Phong Lâu."

"Nhưng mà không biết đến tột cùng ngươi gây họa lớn gì ở bên ngoài, ta thấy lúc này cơn giận của lâu chủ không nhỏ đâu, tiểu Thập Thất ngươi nói xem, lần đi này của ngươi, đến tột cùng lâu chủ nàng sẽ thưởng ngươi, hay là phạt ngươi?"

Thập Ngũ che dù cười khanh khách nhìn hắn: "Nếu là phạt ngươi, tốt nhất là không cẩn thận phạt ch•ết mới tốt? Cũng nhờ đó, mấy của cải ở Tạo Tương đường, chúng ta sẽ đều có phần."

Nói, hắn vươn tay muốn đụng vào ánh sáng bạc trên búi tóc đen nhánh bị mưa làm ướt nhẹp của thiếu niên, nhưng thiếu niên đã nhanh chóng bắt lấy cổ tay của hắn, lực đạo cực lớn gần như muốn bóp nát xương cốt hắn.

Thập Ngũ ăn đau, cuối cùng thấy thiếu niên nhẹ nâng lông mi dày dính hạt mưa lên, nghiêng mặt lại, vẻ mặt không biểu tình nhìn về phía hắn.

"Tiểu Thập Thất từ khi nào mang mấy thứ này vậy? Ta thấy nha, hình thức cũng chẳng ra gì." Thập Ngũ dù xương cổ tay đau đến lợi hại, thần sắc hắn cũng vẫn như thường.

Mặt mày ướt át của thiếu niên cực kỳ lãnh đạm, cười như không cười: "Thập Ngũ ca trước khi nói chuyện, có thể suy nghĩ cẩn thận không?"

Tiếng mưa rơi liên miên không dứt bên tai, Thập Ngũ rốt cuộc nhớ tới mình còn bị thiếu niên nắm nhược điểm trên tay, biểu tình hắn vẫn thong dong, nhưng lời nói lại nhẹ nhàng hơn: "Đùa thôi, bất quá đùa chút thôi mà."

"Vậy ngươi nói, "

Thiếu niên buông tay hắn ra, biểu tình vẫn ung dung, "đến tột cùng là đôi mắt của ngươi không còn dùng được, hay là trâm bạc của ta khó coi?"

"…… mưa lớn quá, vừa rồi ta không nhìn rõ," Thập Ngũ như trút được gánh nặng, lắc lắc tay, "Hiện giờ ta cẩn thận nhìn lại, cây trâm bạc này của ngươi quả thực đẹp cực kỳ."

Trước đây hắn nói tróc cả da lưỡi, thiếu niên này cũng phản ứng cực kỳ nhỏ, hiện giờ vì một cây trâm bạc, sao lại đổi tính như vậy?

Thế mưa ngày càng lớn, đệ Nhất hộ pháp Lược Phong Lâu một mình cưỡi ngựa ở phía trước vẫn chưa nói một câu, nhưng một bàn tay hắn trước sau vẫn ấn vào chuôi kiếm bên hông, lẳng lặng phòng bị nhất cử nhất động của Thập Thất.

Ở Lược Phong Lâu, vừa đến Thập Thất cũng không phải dựa vào võ công cao thấp để phân định danh hiệu, mà quy củ trong lâu luôn luôn là vị hộ pháp nào vừa ch·ết, lập tức sẽ có người leo lên từ huyết trì thay thế vào.

Cho nên đệ Nhất cũng không phải là người có võ công cao nhất trong Lược Phong Lâu, hộ pháp trong lâu có mười bảy người, chỉ có đệ Nhị và Thập Thất không phân cao thấp.

Sau đó mới là đệ Nhất cùng đệ Lục.

Cho nên lâu chủ mới có thể điều động bốn người bọn họ cùng nhau tới Thục Thanh, bốn người bọn họ liên thủ, mới có thể khắc chế thiếu niên Thập Thất này.

***Truyện chỉ đăng tại wattpad và facebook***

"Thập Thất, ngươi làm cái gì?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!