Chương 46: Không cần sợ

Nhà lão tú tài hôm nay là nơi náo nhiệt nhất Đào Khê thôn, kiệu hoa tân nương còn chưa tới, trong viện cũng đã tụ tập đầy người.

Lão tú tài đã đứng ngoài cửa hồi lâu, nhưng ông thoạt nhìn lại không hề có chút nào mệt mỏi, ý cười trước sau đầy mặt nghênh đón mỗi một vị khách tới dự tiệc vào cửa.

"Chu lão a, chúc mừng chúc mừng."

Mộng Thạch đưa đồ vật trên tay ra, mặt mang tươi cười.

"Ta còn tưởng ngươi không tới," lão tú tài nhận đồ vật giao cho đại nhi tử đứng cạnh bên, lại chú ý tới nơi xa còn một đôi thiếu niên thiếu nữ bước đi cực chậm, còn chưa đi tới, "Đó là cháu trai cháu gái của ngươi?"

"Sai rồi."

Mộng Thạch liếc mắt một cái, nhìn thấy rất nhiều cô nương trẻ tuổi cùng cha mẹ tới đây đang ngó về phía bên kia, tâm niệm hắn vừa chuyển, lắc lắc đầu, cười tủm tỉm nói, "Một đứa là cháu gái, một đứa là cháu rể."

"Cháu rể?"

Lão tú tài ở học đường nhỏ chỉ thường nghe Mộng Thạch nhắc tới cháu gái hắn, cũng không nhắc tới thiếu niên kia, nên lúc này nghe xong, liền có chút kinh ngạc, "Đã thành thân?"

Lần này thành thân, là đứa con lão tú tài có được lúc tuổi già, con gái của đại nhi tử ông hiện giờ cũng đã 15-16 tuổi, trước đây ở trong thôn miếu nhỏ người thưa, rất nhiều người đều gặp qua bộ dáng thiếu niên kia, cháu gái ông cũng không ngoại lệ, ông còn nghĩ có thể nói thành một cửa hôn sự hay không, nhưng thì ra, bọn họ cũng không phải là huynh muội?

Lúc này thiếu niên cùng cô nương kia đang tiến lại gần, lão tú tài lại quan sát hai người bọn họ, đích xác khuôn mặt không giống, màu da cô nương cũng ảm đạm rất nhiều, bộ dáng tốt biết mấy, tiếc thay trên mặt có nhiều tỳ vết, lại trái ngược với thiếu niên……

Nhìn…… tựa hồ cũng không xứng đôi lắm a.

"Định thân từ nhỏ mà," Mộng Thạch khí định thần nhàn, "Hai nhà chúng ta đều là gia đạo sa sút, cũng chỉ có thể sống nương tựa lẫn nhau, cháu rể ta lập chí muốn thi đậu công danh, rồi lại kiệu tám người nâng nghênh cháu gái ta vào cửa, nếu không phải vì hắn muốn tìm nơi thanh tịnh đọc sách, chúng ta cũng sẽ không tìm được nơi đây đâu."

"Thì ra là thế a……" Lão tú tài vuốt vuốt chòm râu, lại thấy thiếu niên tuấn tú kia b·iểu t·ình uể oải, vừa nhìn là biết khêu đèn đêm đọc sách, lại thấy hắn đánh ngáp nhưng vẫn không quên giữ chặt cô nương bên cạnh tránh đi vũng nước nhỏ giữa đường, lão tú tài hoàn toàn chôn chặt tâm tư khác trước đó.

"Mộng Thạch thúc thúc."

Thương Nhung cũng không biết bọn họ đang nói cái gì, nhưng ánh mắt những người tụ trước cửa đều dừng trên người nàng cùng Chiết Trúc, khiến nàng có chút không được tự nhiên.

"Vị này là Chu lão." Mộng Thạch cười giới thiệu với nàng lão tú tài kia.

Thương Nhung thấy chòm râu cùng tóc lão tú tài đều trắng bóng, nàng nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Chu lão tiên sinh."

Lão tú tài cười, khiến nếp nhăn nơi đuôi mắt càng sâu, ông đang muốn nói cái gì đó, lại nghe thanh âm kèn và trống sắp đến gần, đôi mắt ông tức khắc càng sáng, rất nhiều người trong viện cũng chạy ra, la hét "Tân nương tử tới".

Thương Nhung không khỏi quay mặt lại, cũng theo ánh mắt mọi người nhìn qua, trong thôn không có ngựa, tân lang trẻ kia cưỡi một con lừa, mặc bộ hỉ phục màu sắc tươi sáng đi tuốt đàng trước.

Mọi người vây quanh cỗ kiệu đỉnh hồng vào giữa, trên mặt mỗi người đều mang theo vẻ vui mừng, khua chiêng gõ trống, thập phần ra sức.

Cỗ kiệu dừng lại trước cửa, bà mối lắc lư dáng người gọi tân lang đi đá cửa kiệu, tiếng người ồn ào chung quanh, Chiết Trúc dựa vào tường viện, cũng rất có hứng thú nhìn chằm chằm.

Tân nương giơ một thanh quạt tròn che lấp khuôn mặt, cùng tân lang nắm lụa đỏ bước vào cửa, người tụ ở cửa cũng đều như ong vỡ tổ chạy vào viện.

Đây là lần đầu tiên Thương Nhung xem người ta thành thân.

Nàng đi theo Chiết Trúc vào thính đường, nến long phượng đỏ rực trên bàn chiếu sáng, long nhãn đậu phộng xếp thành từng tòa núi nhỏ giữa bàn, giấy hồng cắt chữ hỉ dán giữa vách tường, lập loè phản quang.

Mọi người cười đùa, một đôi tân nhân làm lễ trong tiếng xướng bái đường.

"Lúc trước khi ta cùng nương Yểu Yểu thành thân, cũng không nhiều người như vậy." Mộng Thạch thấy tân nương tử được đưa vào tân phòng, hắn vừa vỗ tay, vừa nói với Thương Nhung và Chiết Trúc bên cạnh.

Một cô nhi như hắn, không người thân nào, sư phụ ở Bạch Ngọc Tử Xương quan cũng không thể ra mặt, mà nhà mẹ đẻ thê tử hắn người cũng ít, ở tại trong núi lại không có gì, kém xa náo nhiệt như ngày hôm nay.

"Có phải người thành thân, đều cao hứng như vậy không?"

Thương Nhung nhìn vị tân lang đầy mặt tươi cười kia, trong đầu lại trồi lên gương mặt Tiết Đạm Sương, khi Tiết gia cùng Triệu gia định ra hôn kỳ, nàng cũng như vậy, đôi mắt cùng lông mày, luôn là cong cong.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!