Chương 45: Dạy ngươi chơi

"Theo ta đi, rời khỏi nơi này, được không?" 

Thương Nhung rõ ràng nghe hết lời hắn nói. 

Nhưng nàng lại chậm chạp không lên tiếng. 

Ánh nắng chiếu tan bớt sương mù, trên đường về Đào Khê thôn, Thương Nhung trước sau rũ đầu không nói lời nào, ánh chiều tà hoàng hôn phủ một tầng quang sắc lóa mắt trên lông mi nàng, khiến nàng cơ hồ không nâng nổi đôi mắt. 

Giữa nơi sơn dã lại có một mảnh rừng hoa lê rực rỡ, một chút cánh hoa tàn theo gió bay loạn bị vó ngựa dẫm đạp trên sơn đạo, chốc lát ngựa dừng, nàng hoàn hồn phát giác thiếu niên phía sau bỗng nhiên xoay người xuống ngựa. 

"Sao vậy?" 

Thương Nhung rốt cuộc mở miệng. 

"Nó khát." 

Thiếu niên nhàn nhạt nói, ngay sau đó vươn hai tay về phía nàng. 

Thương Nhung nhìn con ngựa đang tìm cơ hội ăn cỏ dại ven đường, đành phải ngoan ngoãn ôm cổ hắn, bị hắn ôm xuống ngựa. 

Cuối rừng hoa lê là sông Vọng Nguyệt, một cây gòn thô tráng cao lớn mọc sát bờ sông, một nửa rễ cây cắm thẳng vào đáy sông, một nửa rễ còn lại cắm thật sâu vào đất thịt bên bờ. 

Ngày xuân hương thơm ngào ngạt, toàn cây phủ bông đỏ tươi bắt mắt, hình thành một mảng đối lập với hoa lê trắng tinh thuần khiết. 

Con ngựa cúi đầu, phe phẩy đuôi ăn cỏ nước mọc um tùm bên bờ, Thương Nhung ngồi trên đoạn rễ cây uốn lượn vào nước của cây gòn, hai chân cơ hồ bị dòng nước tẩm ướt nàng cũng không thèm để ý, nàng lặng im nhìn thiếu niên tung ra một viên lại một viên đá, đập ra trên mặt nước một mảnh lại một mảnh mớn nước lay động. 

Nàng luôn trộm nhìn hắn, rồi lại không biết làm sao mở miệng nói chuyện cùng hắn. 

"Lại đây, ta dạy ngươi chơi." 

Thiếu niên chuẩn xác bắt được tầm mắt nàng, ngoắc ngoắc ngón tay về phía nàng. 

Đôi giày thêu của Thương Nhung ướt đẫm, nàng đứng dậy chạy về phía hắn, khi bọt nước không ngừng tí tách rơi xuống từ làn váy tuyết trắng, nàng đã đứng yên trước mặt hắn, nhìn hắn. 

Thiếu niên nhét hòn đá nhỏ ướt át hắn nhặt được trên bờ sông vào trong tay nàng, ngay sau đó nắm lấy tay nàng nhẹ nhàng nâng lên. 

Hắn ở ngay phía sau nàng, Thương Nhung cảm thấy mình giống như thành con rối gỗ, độ ấm lòng bàn tay hắn là sợi tơ liên kết với nỗi lòng nàng, giờ khắc này trong đầu nàng trống rỗng, tình nguyện làm theo lời nói ngắn gọn của hắn, động theo từng cử chỉ của hắn. 

Một viên đá từ trong tay nàng tung ra, trong ánh hoàng hôn bao phủ nhẹ nhàng vẽ ra mớn nước thật dài trên mặt sông. 

Thương Nhung nghe thấy hắn cười khẽ một tiếng. 

Nàng nhịn không được quay đầu lại nhìn hắn. 

Đôi mắt hắn cong cong, còn muốn xinh đẹp trong trẻo hơn từng gợn nước lăn tăn ngoài kia. 

"Tự ngươi thử xem." 

Thiếu niên phảng phất như cũng không để ý đến việc nàng im lặng không trả lời trên hành lang ở Thục Thanh thành, hắn hứng thú dạt dào lại đưa cho nàng một viên đá, nhìn nàng hất hất cằm. 

Thương Nhung nhéo cục đá kia, nhìn nhìn hắn, rốt cuộc vẫn học theo hắn vừa rồi mới chỉ nàng, thử thăm dò duỗi tay tung đá ra ngoài. 

Nhưng mà đá mới tiếp xúc mặt nước, liền chìm xuống. 

Thương Nhung có chút thất vọng, không tự kìm hãm được lại đi nhìn hắn. 

"Lại chơi một cái." 

Thiếu niên nói, giãn bàn tay ra lại đưa cho nàng một viên. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!