Ở trong núi nửa tháng, giá rét đầu xuân đã lui, trên vách núi sau lưng tiểu viện trong rừng trúc cây cỏ sum suê, muôn hình vạn trạng, hôm qua Mộng Thạch nhổ một gốc hoa dại không biết tên, đặt trên bàn chép kinh của Thương Nhung.
Thương Nhung thích màu sắc tươi sáng của nó, nhưng nàng còn chưa kịp nhìn cẩn thận một cái, trong lúc nàng đang ngáp một cái, đóa hoa trong chậu hoa nhỏ đã bị một bàn tay thon dài cắm bên mái tóc nàng.
Thương Nhung nhìn chằm chằm chậu hoa cành lá trủi lủi, hờn dỗi một hồi lâu.
"Nếu đẹp, ta hái xuống cho ngươi thì có gì không đúng?" Nhưng hắn cũng không hề biết vì sao nàng tức giận, đôi con ngươi trong sáng thuần triệt tràn đầy mê mang.
"Ta thích nó, muốn ngày ngày nhìn thấy nó trên bàn," Thương Nhung rốt cuộc vẫn không nhịn được nói chuyện với hắn, "Ngươi hái xuống như vậy, nó sẽ khô héo rất mau."
Nhưng mà thiếu niên nhìn về phía nàng biểu tình lại rất cổ quái, Thương Nhung cũng không biết đến tột cùng hắn suy nghĩ cái gì, cuối cùng nàng cũng luôn luôn không hiểu tâm sự của hắn, nàng chỉ nghe hắn bình đạm mà "Nga" một tiếng.
Nhưng sáng nay tỉnh lại, nàng phát hiện bên giường, trước gương đồng, trên bàn, thậm chí trên song cửa sổ đều bày đầy chậu hoa các màu hãy còn dính giọt sương.
"Vi Vi"
Mộng Thạch vào viện liền thấy Thương Nhung đang cầm bút ở trước bàn phát ngốc.
Thương Nhung thình lình nghe thấy thanh âm, tay cầm bút vừa động, nàng lấy lại tinh thần, phát hiện dưới ngòi bút đã tụ một giọt mực dày làm ướt giấy Tuyên Thành, che mất hai chữ.
"Mộng Thạch thúc thúc, sao hôm nay sớm như vậy ngài đã trở về?" Nàng ngẩng đầu hỏi hắn.
"Trong thôn có mấy mãng phu đánh nhau, ở bên ngoài cách học đường không xa, ta thừa dịp có chút thời gian rỗi liền đi nhìn náo nhiệt, nào ngờ bọn họ đánh tới sức trâu quá lớn, ta vốn muốn khuyên can, lại bị bọn họ va chạm đụng vào hồ nước……" Mộng Thạch nhắc tới việc này liền có chút xấu hổ, "Sau đó lão tú tài trong học đường nhỏ lấy xiêm y hắn cho ta thay, nhưng ngươi cũng biết tật xấu này của ta, không bao lâu mẩn đỏ lại nổi lên thật sự ngứa, nên thôi, ta về đổi bộ khác cho lẹ."
Cũng nhờ Chiết Trúc, Mộng Thạch mới không đến nỗi cứ phải mặc đi mặc lại bộ đồ trong bằng vải vân cẩm kia.
Thương Nhung nghe xong, liền nhìn về phía cần cổ Mộng Thạch, quả nhiên đã có không ít dấu mẩn đỏ.
"Ngươi gần đây luôn dậy sớm chép Đạo kinh."
Mộng Thạch nhìn thấy trên bàn một xấp giấy Tuyên Thành tràn ngập nét chữ quyên tú.
"Nếu Chiết Trúc có ở đâu, ta cũng không được rảnh."
Thương Nhung gác bút xuống, ánh mắt buông xuống dấu mực nho nhỏ trên giấy, nàng nghĩ nghĩ, vẫn vo giấy Tuyên Thành thành một viên giấy nhỏ.
Nửa tháng nay, nàng khó khăn lắm mới chép xong một quyển [Quá thanh tập].
Việc này toàn do Chiết Trúc luôn mang theo nàng đi ra ngoài chơi.
Thục Thanh thành đã qua rất nhiều lần, trong núi có chỗ nào thú vị hắn cũng đều mang nàng đi một lần.
Lúc trước Thương Nhung không biết gạo trong chén làm sao mà có, không biết khúc nhạc mục đồng thổi khi ngồi trên lưng trâu trở về nhà trong bức họa đến tột cùng là ca khúc nào, không biết đồng ruộng đối với nông phu đến tột cùng có bao nhiêu quan trọng.
Không biết từng trận từng trận mưa xuân đến tột cùng chứa đựng bao nhiêu kỳ vọng của bá tánh bình thường.
"Chẳng qua che mất hai chữ thôi, lại viết tiếp là được rồi, sao lại vò đi mất vậy?" Mộng Thạch đi ngang qua bàn, nhìn thấy nàng đã vò tờ giấy đã viết được phân nửa.
"Ta không thích có vết."
Thương Nhung cầm viên giấy, nói.
Trên mặt Mộng Thạch trồi lên một mảnh ý cười, hắn rõ ràng là hiểu ra cái gì đó, nhưng không nhiều lời, chỉ gãi gãi mẩn đỏ trên cần cổ, vội vàng đi vào phòng thay xiêm y.
Trong viện im ắng, chỉ còn lại tiếng ngòi bút viết chữ sàn sạt rất nhỏ của Thương Nhung, môi nàng không tiếng động mấp máy, viết xuống từng câu từng chữ ghi nhớ trong lòng.
Lại nghe cửa phòng nhà kề mở ra, nàng ngẩng đầu, thấy Mộng Thạch đã thay đổi xiêm y ra tới.
"Mộng Thạch thúc thúc."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!