Chương 41: Có tính không

"Đại nhân, ngài đã chưa yên giấc nhiều ngày rồi, tối nay nghỉ ngơi sớm chút đi."

Trong phòng khách điếm ở Hoài Thông thành, một ngọn đèn đêm mờ nhạt, hòa tan vài phần bóng tối đen đặc, một người mặc thường phục Lăng Tiêu Vệ thật cẩn thận đứng trước bàn khuyên nhủ.

"Ngu Tranh lúc này, hẳn là đã ở Vĩnh Hưng." Hạ Tinh Cẩm một tay chống trên bàn, mặt mày anh khí tuấn dật tràn đầy mệt mỏi.

"Y theo lịch trình của Ngu bách hộ, hiện giờ đích xác nên ở Vĩnh Hưng," thanh niên cúi đầu, thập phần kính cẩn, "Đại nhân, chờ chỉ huy sứ thẩm tra xong tên Tiết Nùng Ngọc kia, chúng ta liền có thể biết tin tức công chúa."

Một chiếc đèn lung lay, Hạ Tinh Cẩm sau một lúc lâu không nói gì, giấy viết thư hắn đặt trên bàn dày đặc chữ viết, từ Nam Châu đến Hoài Thông, một đường này hắn cơ hồ là lang thang tìm kiếm không hề có mục tiêu.

"Dư nghiệt phản quân bị bắt, không một người nào chứng thực được ngày đó ám sát bệ hạ trên quan đạo ở Nam Châu, ngoại trừ bọn họ còn có một đám người khác," Hạ Tinh Cẩm buông mi mắt xuống, lắc đầu, "Việc này chứng tỏ, sát thủ Tiết Nùng Ngọc thuê ngày đó rất có khả năng vẫn chưa động thủ."

"Hắn hao hết tâm lực bày ra sát cục này, ở thời khắc mấu chốt sao lại không động thủ?" Thanh niên nhất thời không nghĩ ra duyên cớ trong đó.

"Nếu muốn giết, vì sao hắn không giết ngay lúc ấy? Bắt đi rồi mới giết, chẳng phải dư thừa?" Hạ Tinh Cẩm tựa lưng vào ghế ngồi, xoa xoa đôi mắt có chút buồn ngủ, "Nhưng hôm nay cũng chỉ có hai khả năng này, hoặc là sát thủ hắn thuê thừa dịp náo loạn bắt công chúa đi, hoặc là……"

Hạ Tinh Cẩm bỗng nhiên im miệng.

Thanh niên không rõ nguyên do, mờ mịt mà đợi một lát, mới thấy hắn nâng tay lên, nói: "Đi ra ngoài đi."

"Vâng."

Thanh niên chỉ phải vâng lệnh lui ra.

Trong phòng chớp mắt yên tĩnh, bàn tay Hạ Tinh Cẩm dán lên thành chén trà nóng, lặng im hồi lâu trong một mảnh ánh sáng u ám.

Hắn đã từng kiểm tra đi kiểm tra lại xa giá lật ngang của công chúa trên quan đạo ở Nam Châu, ngoại trừ bị mũi tên bắn trúng, hoặc bị ngọn lửa cháy xém để lại dấu vết bên ngoài, căn bản nhìn không ra dấu vết từng đánh nhau.

Hắn đã thẩm tra rất nhiều người đi theo ngày đó, khi phản quân ám sát Thuần Thánh Đế, tuy nói mọi người đều bận rộn bảo hộ đế vương, nhưng bên chỗ xa giá công chúa cũng không phải không có người giữ.

Lúc đó, hai nữ tì vốn nên giữ bên cạnh công chúa lại không ở bên trong xe, căn cứ lời khai của các nàng, là khi công chúa nghe nói bên ngoài có dị động liền lệnh cho hai người các nàng đi ra ngoài thăm dò.

Ngay sau đó mũi tên lửa đột kích, ngựa ở xa giá công chúa bị chấn kinh chạy điên loạn, sau đó, xe ngựa lật nghiêng, chờ khi cấm quân đi qua đó, bên trong xe đã không còn bóng dáng công chúa.

Nếu người Tiết Nùng Ngọc thuê tới chưa từng động thủ, mà phản quân lại căn bản chưa từng tới gần xa giá công chúa, như vậy…… chỉ còn một khả năng.

Công chúa, tự mình bỏ chạy.

Hạ Tinh Cẩm sớm đã nhìn thấy đáp án này trong lúc cân nhắc suy đoán kế hoạch, khi ở Nam Châu hắn đã có suy đoán này.

Trói buộc bởi do dự trong lòng, hắn vẫn luôn không muốn xem suy đoán này là sự thật, nhưng mà trước có lời khai của một dư nghiệt phản quân, sau có một mật tin hướng về Tiết Nùng Ngọc.

Bất luận mật tin này đến tột cùng là đến từ nơi nào, chữ viết Tiết Nùng Ngọc trên đó không làm giả được, nhưng bất luận là hộ vệ ngày đó đi theo thánh giá hoặc là dư nghiệt phản quân tiến đến ám sát Thuần Thánh Đế, bọn họ đều không nhìn thấy một người qua đường nào khác.

Hiện giờ đủ loại chứng cứ đều chỉ ra, Minh Nguyệt công chúa nàng không phải bị người bắt đi.

Đêm dài dần trôi, chén trà trong tay đã mất không ít độ ấm, Hạ Tinh Cẩm trầm tư chậm uống một ngụm, hắn lại nhìn về phía mật tin bày đầy bàn.

Hắn rốt cuộc vẫn không viết rõ việc này trong thư nhà gửi cho phụ thân ở Vĩnh Hưng.

Tại Dụ Lĩnh Trấn ở Nam Châu, từ miệng lão đại phu trong y quán, biết được có một đôi thiếu niên thiếu nữ cố ý che giấu dung mạo.

Gió đêm phất qua giấy viết thư bày đầy bàn, trang giấy lay động.

Làm công chúa tôn quý nhất Đại Yến, đến tột cùng... vì sao nàng phải trốn.

*** Truyện chỉ đăng tại www. wattpad. com/user/nhamy111***

Mặt trời nghiêng về phía Tây, rừng trúc bị trận mưa xuân hôm qua cọ rửa, ẩm ướt lại tràn đầy bùn đất cùng hương cỏ cây thơm mát, Thương Nhung một đường đi tới, đôi giày thêu dính không ít bùn đất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!