Hôm nay Lâu Nguyên lâu thật sự không diễn lại vở bọn họ đã từng xem ở thành Dung Châu.
Gương đồng chiết xạ ra một mảnh ánh sáng lấp lánh như ánh trăng bàn bạc, chiếu vào trên người con rối mặc váy sam thêu hoa văn chìm, tóc mây đen dài điểm xuyết bộ diêu bằng hoa lụa, tiếng nhạc như nước chảy tí tách, sợi tơ điều khiển nhất cử nhất động của con rối, vạt áo nó phần phật, rồi nó quay đầu nhìn xa, chớp mắt một cái, phảng phất như nó thật sự thành Thường Nga vờn trăng.
"Vi Vi, thanh mai nơi này ướp cũng ngon lắm, các ngươi mau nếm thử xem." Mộng Thạch mới ăn một viên quả mơ, liền phát giác tư vị rất tốt, lập tức đẩy đẩy đĩa sứ đến trước mặt Thương Nhung và Chiết Trúc.
Khuỷu tay Chiết Trúc để ở góc bàn, nghe tiếng liền liếc liếc mắt nhìn đĩa sứ kế bên một cái, hắn tùy tay bốc một viên đưa lên miệng cắn, tư vị chua chua ngọt ngọt khiến cho hắn nhướng mày, hắn nhìn về phía cô nương bên cạnh nhập thần nhìn chằm chằm vào sân khấu kịch, lại bốc một viên lên đưa tới bên môi nàng.
Thương Nhung theo bản năng há mồm cắn.
Không hề dự liệu, cánh môi mềm mại của nàng chạm vào lòng bàn tay hắn, chỉ là cực nhẹ, nhưng Chiết Trúc cuộn tròn đốt ngón tay, hắn lại vô cớ liếc nhìn nàng một cái.
Thương Nhung không biết chuyện gì, ánh mắt chỉ đặt trên người con rối, dần dần di động đến đôi tay đang di chuyển con rối kia, chỉ dựa vào một đôi tay như vậy, mặc cho đến tột cùng người điều khiển Thường Nga là ai, thì trước sau... đó cũng chỉ là một đống gỗ bị người tùy ý đùa nghịch.
Diễn xong ba cảnh, bầu trời bên ngoài Lâu Nguyên lâu đã chuyển tối.
Từ sau giờ ngọ (12g trưa) bọn họ vẫn luôn ở trong này đến tận bây giờ, đèn lồng trên đường đã được thắp sáng hết ngọn này đến ngọn kia, bọn họ mới bước ra khỏi Lâu Nguyên lâu.
Bên bờ sông Dương Liễu, gió đêm phơ phất.
Phía trên đê treo đầy đèn lồng đủ mọi màu sắc, quang ảnh đan chéo trong sóng nước lấp lánh, người đi trên đường vai kề vai, vô cùng náo nhiệt.
Thương Nhung theo thiếu niên đi về phía trước, hoa đăng ở hội đèn lồng tối nay được treo nhiều hơn nơi nhỏ bé như Đào Khê thôn, hoặc được xếp chỉnh tề trên giá gỗ cao cao, hoặc đung đưa nhè nhẹ dưới hiên, hoặc lập lòe trên cầu.
Sắc thái khác nhau, hình thức khác nhau, khiến người hoa cả mắt.
"Hôm nay lập xuân, ta nghe nói người Thục Thanh thường làm hội đèn lồng tại đây hai ngày," chân Mộng Thạch vẫn còn thương tích, đi hơi chậm một chút, lại không ảnh hưởng đến tâm tình rất tốt của hắn tối nay, hắn duỗi tay chỉ chỉ về hướng tháp đèn lồng được dựng lên bằng gậy trúc cách đó không xa, nói với hai người bọn họ: "Nhìn xem, những cái đèn đó hơn phân nửa đều là hình hoa."
Thương Nhung ở trong đám người ngẩng đầu nhìn về phía tháp đèn lồng cao cao, nàng phát hiện, tựa như các loại hoa nở vào mùa xuân đều có mặt trên tháp.
Nàng muốn lại gần chút, nhưng dưới tháp đèn lồng có rất nhiều người.
Mấy hài đồng đùa giỡn lung tung, Chiết Trúc phản ứng nhanh chóng, duỗi tay kéo nàng chắn ở phía sau, nhưng Mộng Thạch nhìn Đông nhìn Tây lại bị mấy hài đồng phía trước vừa vặn đụng phải.
Hắn lảo đảo lui về phía sau hai bước, còn chưa nhìn rõ, mấy hài đồng đã nhảy nhót chạy tránh khỏi hắn.
"Mộng Thạch thúc thúc, ngài không có việc gì chứ"
Thương Nhung nhớ trên đùi hắn vẫn còn thương tích.
Mộng Thạch xoa xoa chỗ bụng bị đụng trúng, nhìn Thương Nhung lắc lắc đầu, nhưng vết thương trên đùi hắn xác thật lại có chút đau, hắn liền nói: "Ta đi đến bên kia ngồi trong chốc lát, lát nữa nếu các ngươi đi dạo mệt, liền tới tìm ta, chúng ta cùng thuê thuyền ăn cơm."
Tối nay trên sông có không ít thuyền ô bồng nhỏ, cho người dùng bữa đêm trên sông, nghe các nương tử trên những hoa thuyền đó đánh đàn xướng khúc.
"Được."
Thương Nhung gật gật đầu.
Tối nay gió thực nhẹ, quang hoa ánh trăng tỏa ra lại không sáng bằng một cái tháp đèn lồng thắp dưới nhân gian, đèn lồng các loại sắc thái phảng phất như nhân gian trăm vị.
Khác biệt với vầng trăng cao ngạo, chính là từng chùm pháo hoa vĩnh viễn không phải hiện thực.
Thương Nhung theo sát hắn bước đi về phía trước, quang ảnh các màu lập lòe trước mắt, mà thiếu niên hơi rũ lông mi, hình như có vài phần thất thần, đốt ngón tay hắn gập lại rồi giãn ra trong tay áo, bị che giấu trong đám người dày đặc.
Đột nhiên, một bàn tay ấm áp mềm mại nhẹ nhàng câu lấy đốt ngón tay hắn.
Đôi mắt đen nhánh của thiếu niên khẽ nhúc nhích, hắn quay đầu lại, nhưng chỉ thấy sườn mặt nàng, bất tri bất giác, hắn theo ánh mắt nàng nhìn qua, dưới tháp đèn lồng, thông qua khe hở giữa đám người, mơ hồ lộ ra náo nhiệt trong đó.
Ba cái ấm đồng bày ở giữa, nam tử râu quai nón đang chỉ vào hàng dài người tới tỷ thí đứng một bên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!