nhamy111: Chiết Trúc và Thương Nhung đã quay trở lại ròi, bản convert của truyện này hơi khó hỉu, nhưng tui sẽ cố gắng động não edit mỗi tuần 1 chương nhen bà kon 😌
🌼🌼🌼🌼
Tia nắng chiều tà cuối cùng của buổi hoàng hôn dừng trên sân khấu kịch, khuôn mặt người trên đài đầy vệt sáng, những người nhìn không rõ gương mặt này đang treo đèn lồng màu sắc khác nhau thành một hàng thật dài, người dưới đài hoặc ngồi hoặc đứng, đã tụ tập rất đông.
Thương Nhung chưa bao giờ gặp qua cảnh tượng như vậy, có người khảy đàn, tiếng nhạc khi du dương khi trầm bổng, nhiều gương mặt xa lạ như vậy đều đang cười, tầm mắt nàng lần nữa bị đầu người chen chúc che mất tầm nhìn, nàng chỉ có thể bị động được thiếu niên lôi kéo từ đám đông tụ tập trước sân khấu kịch thoát ra ngoài.
Đúng như lời Mộng Thạch nói, tối nay quả thực tới không ít người bán hàng rong, bọn họ bán chút đồ ăn vặt, cũng có thợ bạc thừa dịp náo nhiệt vội vàng tới đây, bán chút trang sức trâm cài phụ nhân ưa thích, cũng có thể sửa trang sức bạc cũ của các nàng thành một món đồ mới.
Thương Nhung thấy đám hài đồng vây quanh một lão ông, lão ông kia gương mặt hiền từ, cười ha hả tạo hình cho đường đã nấu thành kẹo đặc, nhanh nhẹn nặn thành một con hổ bụ bẫm đưa cho một tiểu hài nhi trong đó.
Đột nhiên, thiếu niên vẫn luôn nắm tay nàng buông lỏng tay, ánh mắt Thương Nhung mới dời khỏi quán kẹo đường, lại thấy thiếu niên đã tiến lên vài bước, xếp hạng sau đám tiểu hài nhi kia, có lẽ là phát hiện ánh mắt nàng, hắn quay đầu lại hỏi nàng: "Ngươi muốn hình nào?"
Hắn cũng không thèm quan tâm đến ánh mắt tò mò, đánh giá hắn của những tiểu hài nhi và phụ nhân xung quanh, đôi mắt đen nhánh chỉ nhìn nàng.
Nhưng mà nhiều đôi mắt như vậy cũng theo ánh mắt hắn nhìn lại đây, Thương Nhung không được tự nhiên nghiêng mặt đi, chỉ nói:
"Cái nào cũng được."
Chiết Trúc nhẹ đáp một tiếng, quay đầu, lặng im liếc mắt một cái về đám tiểu hài nhi phía trước mình.
Lão ông làm đường họa tay chân rất là lưu loát, động vật các tiểu hài nhi thích ông cơ hồ là vừa nghe đã làm liền, mới giao một cái đường họa hình chó con ra ngoài, lão ông vừa nhấc đầu lên, liền thấy thiếu niên mặt y phục trắng.
Mái tóc đen nhánh của hắn được búi chỉnh tề, chỉ dùng dây lụa cột cố định tóc, một khuôn mặt trẻ trung tuấn tú cực kỳ gây chú ý, lão ông không phải lần đầu tiên tới Đào Khê thôn, cũng biết thường kỳ sẽ có hội văn nhân nhã sĩ đến ở nơi hương dã, cho nên ông cũng chỉ chần chờ trong chớp mắt, liền cười hỏi: "Tiểu công tử muốn lão hủ vẽ hình nào?"
Chiết Trúc quay đầu lại, thấy cô nương áo choàng viền lông thỏ đã rướn người qua, đang đánh giá thợ bạc được những phụ nhân vây trước mặt.
"Tùy ông."
Chiết Trúc lại quay mặt đi, ném một khối bạc vụn vào tráp tiền của lão ông.
Lão ông nhìn thấy một khối bạc nằm giữa những đồng bạc lẻ, liền cười nheo đôi mắt, sờ sờ chòm râu lập tức có chủ ý, ngay sau đó bắt đầu tập trung vẽ đường.
Ban đêm lạnh lẽo, người trong thôn xếp một đống củi, đốt ở nơi đất bằng phẳng trước sân khấu kịch, sắc trời lặng lẽ tối sầm, đoạn củi gỗ được đốt hoàn toàn bị bao phủ bởi ánh lửa, than hồng nổ lộp bộp tản ra chùm tia lửa, chiếu vào trong mắt mỗi người, rồi tắt ngúm thực mau.
Trong không khí có mùi hương canh nóng và rượu nóng, Chiết Trúc nâng mắt lên, thấy đối diện có người đang nhóm một bếp lò đơn giản, bán bữa đêm nhỏ cho mọi người.
"Tiểu công tử, đường họa của ngài xong."
Âm thanh già nua của lão ông gọi Chiết Trúc hoàn hồn, hắn rũ mắt xuống, thấy lão ông đang đưa lên bốn cây đường họa màu như hổ phách.
"Mai lan cúc trúc
- tứ quân tử, chỉ mong tiểu công tử thích." Lão ông cười ngâm ngâm nói.
"Đa tạ."
Chiết Trúc xoay người, cũng không biết ăn cái nào trước.
Thương Nhung đang chăm chú nhìn trang sức trong hộp gỗ thợ bạc kia mở ra trưng bày, chợt có bóng đen bao phủ lên nàng, nàng giật mình phát hiện, quay mặt lại, đối diện với bốn cây đường họa thiếu niên cầm trong tay.
"Ngươi muốn cái nào?"
Hắn hỏi.
Thương Nhung vội vã muốn dẫn hắn đi xem hộp gỗ của thợ bạc, cũng không nhìn kỹ, duỗi tay lấy đại một cây từ trong tay hắn, lại giữ chặt tay hắn, nói: "Chiết Trúc, ngươi nhìn cái kia xem."
Ánh mắt Chiết Trúc lại dừng ở cây đường họa trong suốt nằm trong tay nàng, đó là một đoạn trúc phủ đầy tuyết, lông mi hắn rũ xuống, lại nghe thấy giọng nói nàng, hắn mới giương mắt nhìn về phía phương hướng nàng chỉ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!