Sương xuân dày đặc, ánh bình minh xanh xám.
Vạt áo bào xanh nhạt của thiếu niên bị nước sương đọng trên cỏ cây um tùm làm ướt, khóa vàng trên đai lưng điệp tiệp(*) của hắn ánh lên vẻ lạnh lẽo, hoa núi hắn ôm trong lòng che đi nửa phần chuôi kiếm Ngân Xà bên hông.
(*)Đai lưng thời nhà Đường, dùng để mang đồ, trên có treo đao, túi đá lửa, ống kim…
Hắn bước nhẹ nhàng theo lối đá ra khỏi rừng, vừa đến hàng rào, liếc nhìn con ngựa đang trông ngóng hắn trong lều cỏ, hắn đành phải đi qua, dành một tay để thêm cỏ khô vào máng gỗ.
Con ngựa vẫy vẫy cái đuôi, hí dài một tiếng vui vẻ, rồi cúi đầu ăn cỏ.
Vào đến viện, thiếu niên nhanh chân bước lên thềm, đẩy cửa phòng ngoài cùng bên trái của lầu trúc.
Tiếng "kẽo kẹt" đánh thức người đang ngủ say trong phòng, nàng mơ màng mở mắt, chỉ thấy một bàn tay trắng trẻo vén rèm lên, thiếu niên búi tóc đen nhánh, trâm bạc sáng ngời, ôm đầy hoa núi trong lòng, khi di chuyển y phục còn mang theo làn gió.
Hắn đến gần bên giường, hương thơm của hoa núi cùng mùi hương ẩm ướt, lạnh lẽo của lá trúc trên người hắn thoang thoảng bay tới, thơm vô cùng, Thương Nhung mắt còn ngái ngủ, gọi: "Chiết Trúc."
"Ừm."
Hắn đáp một tiếng, đôi môi mát lạnh, mềm mại chạm nhẹ lên má nàng, rồi hắn đứng thẳng người, đi cắm hoa mới vào bình, đặt trên bàn viết của nàng.
"Hết thuốc vẽ rồi à?"
Hắn nhìn thoáng qua hộp sứ trên bàn.
Đã là phu thê một năm, nàng không còn nhìn đến đạo kinh nữa, nhưng chưa bao giờ ngừng vẽ tranh, nàng luôn sắp xếp bàn viết của mình rất gọn gàng, cuộn tranh chất ở một nơi, mỗi cuộn đều lộ ra nửa chiếc lá trúc, nàng dùng những nét chữ trên lá trúc để phân biệt chúng.
"Ừm, cần mua."
Mí mắt Thương Nhung lại sụp xuống, giọng mềm mại.
"Được."
Chiết Trúc quay lại, ngồi xuống bên giường, dang hai tay ôm lấy nàng, Thương Nhung không chịu, nhưng trên người không còn nhiều sức lực, vẫn bị hắn ôm ngồi dậy.
Nàng vẫn còn rất buồn ngủ, dụi dụi mắt, hơi bực bội: "Ta không muốn dậy."
"Chu thúc mang điểm tâm đến rồi."
Chiết Trúc dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào mí mắt đỏ hồng của nàng: "Ăn xong rồi ngủ tiếp, được không?"
Chu thúc chính là người trông nhà giúp hắn khi hắn không ở đây.
"Không được."
Ngón tay hắn lạnh lẽo, Thương Nhung ấn tay hắn xuống, nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, nàng mím môi, trán tựa vào ngực hắn, ủ rũ nói: "Đều tại chàng."
Chiết Trúc hạ mắt, ánh nhìn dừng lại ở đoạn cổ trắng trẻo không bị mái tóc dài che kín lộ ra ngoài cổ áo, trên đó có vài vết đỏ rất rõ ràng.
Như phấn son bị xoa mờ, màu sắc hơi nhạt đi đôi chút.
"Nhưng đêm qua nàng đâu có nói vậy…"
Hắn chưa nói hết, cô nương đang nằm trong lòng hắn bỗng thẳng lưng dậy, ngẩng đầu đụng vào cằm hắn, bàn tay mềm mại vội vàng bịt miệng hắn, má nàng ửng hồng, đôi mắt trừng hắn.
Nhưng nàng phát hiện, cằm trắng trẻo của hắn hơi đỏ, ngón tay nàng co lại, rồi buông hắn ra, lại sờ cằm hắn, theo bản năng muốn hỏi có đau không, đúng lúc ngẩng đầu chạm phải đôi mắt sáng ngời của thiếu niên.
Hắn vẫn chẳng biết đau là gì.
Bỗng nhiên, Thương Nhung nghe thấy bên ngoài có tiếng "cục cục", nàng vội đẩy đẩy cánh tay thiếu niên: "Chiết Trúc, chim bồ câu về rồi!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!