Diệp Huyền nhìn thoáng qua, tự nhiên thấy Hàn Hương Mộng, chỉ là không biết, hai người này muốn làm gì?
Không đợi Diệp Huyền trả lời, Mạt Tùy Thanh đã kéo Hàn Hương Mộng ngồi xuống, đánh giá nhìn Diệp Huyền:
- Không biết công tử xưng hô thế nào? Tới từ thế gia nào?
Diệp Huyền buông đũa, ôm quyền:
- Diệp Huyền, tán tu!
Tán tu!
Mạt Tùy Thanh càng thêm hứng thú:
- Chỉ là tán tu?
Diệp Huyền gật nhẹ:
- Chỉ là tán tu!
Mạt Tùy Thanh cười nói:
- Tán tu không có tư cách tới đây.
Diệp Huyền cười nói:
- Chúng ta chỉ theo chân Lục thành chủ tới đây ăn chực!
Ăn chực!
Nghe Diệp Huyền nói, đám người xung quanh lập tức cười ồn.
Mạt Tùy Thanh cũng mỉm cười:
- Ta lần đầu thấy có người tới đây ăn chực.
Diệp Huyền hơi trầm ngâm:
- Mạt cô nương, ngươi có chuyện gì thì cứ vào thẳng vấn đề đi.
Ánh mắt đám người chung quanh cũng tụ lại đây, đối với hắn mà nói, chuyện này cũng không phải chuyện tốt. Hắn không muốn tự nhiên gây thù hằn!
Mạt Tùy Thanh cười nói:
- Không có việc gì, chỉ là tới chơi, không được sao? Thế nào, Diệp Huyền công tử thấy ta không xứng ngồi với ngươi?
Nói xong, khóe miệng nàng hơi nhếch lên.
Lời vừa ra, sắc mặt đám người xung quanh lập tức biến, một kẻ trong đó đi tới bên cạnh Mạt Tùy Thanh, lạnh lùng nhìn Diệp Huyền:
- Mạt cô nương, hắn là cái thá gì, cũng xứng ngồi cùng bàn với Mạt cô nương?
Ba!
Đúng lúc, tiểu mập mạp đột nhiên vỗ bàn, nộ chỉ kẻ mới lên tiếng:
- Con mẹ nó chó ở đâu tới, cũng xứng sủa loạn với đại ca ta?
Người kia khẽ híp mắt:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!