Trong phòng.
Diệp Huyền cảm thấy trên mặt hơi ngứa, chậm rãi mở mắt, đập vào mắt là một đôi mắt to tròn linh động.
Diệp Linh nắm một lọn tóc, cào cào lên mặt hắn!
Thấy Diệp Huyền tỉnh lại, Diệp Linh liền cười ngọt:
- Ca!
Diệp Huyền quay đầu nhìn bốn phía:
- Mấy giờ rồi?
Diệp Linh cười nói:
- Đã trưa rồi! Hôm nay ca ngủ nướng nha! Có điều không sao, ca có thể ngủ tiếp, muội sẽ coi chừng!
Diệp Huyền véo mũi Diệp Linh, cười nói:
- Đi, chúng ta ra ngoài hít thở không khí.
Nói xong, hắn liền rời giường đi tẩy rửa, sau đó liền mang theo Diệp Linh tới boong thuyền.
Hai huynh muội vừa xuất hiện, ánh mắt tất cả đám người đều dồn dập đi qua!
Không chết?
Đám người không thể hiểu nổi.
Giết người của Túy Tiên lâu, lại vẫn không chết?
Một bên khác, Lục Tiêu Nhiên nhìn chăm chú Diệp Huyền một hồi, nói khẽ:
- Thiếu niên này, không đơn giản a!
Bên cạnh hắn, tiểu mập mạp lại trực tiếp chạy tới trước mặt huynh muội Diệp Huyền, nhìn qua Diệp Huyền, liền quyền một gối:
- Đại ca, thu ta làm đồ đệ đi, bao nhiêu tiền, ngươi cứ mở miệng, cha ta có rất nhiều tiền!
Diệp Huyền: "…"
Diệp Linh ôm miệng nhỏ bật cười.
Lục Tiêu Nhiên đi tới trước mặt huynh muội Diệp Huyền, đá lên mông tiểu mập mạp, cười mắng:
- Ngươi biết muốn trở thành Kiếm tu khó thế nào không?
Tiểu mập mạp bất mãn sờ đầu:
- Khó thì sợ cái gì? Dùng tiền giải quyết là được rồi!
Lục Tiêu Nhiên có chút xấu hổ, ôm quyền với Diệp Huyền:
- Là ta không biết dạy bảo, khiến tiểu hữu chê cười.
Diệp Huyền cười cười, sau đó nhìn về phía tiểu mập mạp:
- Ngươi muốn trở thành Kiếm tu?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!