Khẽ nhìn Linh Tiêu kiếm trong tay, nói khẽ:
- Tiền bối, vì sao mỗi lần ta đối luyện với hư ảnh này, ta đều cảm giác đây đã là cực hạn của bản thân, nhưng lần sau tu luyện, lại vẫn cứ cảm thấy như vậy, là tiền bối tăng cường thực lực cái bóng sao?
Một hồi yên lặng, thanh âm nữ tử thần bí mới vang lên:
- Ngươi có cảm giác như vậy, chứng minh mỗi lần ngươi đều có tiến bộ, đạt tới cực hạn, cơ sở hiện tại của ngươi dù đã không tệ, nhưng cũng chỉ là không tệ ở Thanh thành cùng Khương quốc này thôi, nếu đặt ở những đại quốc đại tông kia, cũng chỉ tính là bình thường. Cho nên ngươi dừng ở Khí Biến cảnh một thời gian nữa cũng tốt, đương nhiên, cũng không thể dừng quá lâu, chuyện Linh kiếm, ngươi phải nghĩ cách nhanh chóng giải quyết!
Diệp Huyền gật đầu:
- Ta hiểu.
Điều hắn cần làm hiện tại, chính là đột phá tới Ngự Khí cảnh, để các phương diện đều có thể tăng lên!
Không tiếp tục tu luyện, Diệp Huyền tắm rửa rồi về nghỉ ngơi.
Tu luyện cũng phải có hạn độ, nếu không, tuyệt đối có thể luyện chết bản thân!
Ngủ chừng một canh giờ, Diệp Huyền liền tỉnh lại!
Mà Diệp Linh cũng tỉnh!
Rất nhanh, có người đưa bữa sáng tới, đồ ăn phong phú, hai huynh muội ăn sạch sành sanh!
Bất đắc dĩ a, bình thường nghèo túng đã quen, giờ gặp được bữa ngon hiếm có, không thể lãng phí a!
Ăn xong, Diệp Huyền dùng Diệp Linh mới rời khỏi phòng, đi tới trước boong thuyền.
Hiện tại, vân thuyền đã bay lên, cách mặt đất chí ít mất trăm trượng.
Trên boong thuyền có vô số người, hai huynh muội đi tới trước đầu thuyền, nơi này, chỉ có người ở phòng hạng nhất mới có thể tới, đây cũng là vị trí tốt nhất.
Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn ra, xa xa dãy núi uốn lượn, thỉnh thoảng có phi cầm bay lượn.
- Oa!
Diệp Linh hưng phấn nói:
- Ca, xem xem, mấy ngọn núi kia đều rất nhỏ.
Diệp Huyền vuốt nhẹ đầu Diệp Linh, sau đó ngẩng đầu nhìn về xa, nhìn núi xanh mây trắng, có chút nhập thần.
Hắn đi từng đi dưới đất, phong cảnh nhìn được có hạn, thế nhưng hiện tại, hắn đứng trên không trung, thứ hắn thấy hoàn toàn khác trước, mà suy nghĩ, cũng khác trước.
Thanh thành rất nhỏ, thế giới rất lớn!
Bản thân rất nhỏ, thiên địa rất lớn!
Diệp Linh thấy Diệp Huyền hơi xuất thần, nàng cũng trở nên yên tĩnh, nàng biết, ca ca đang có chuyện cần suy nghĩ, thế là, nàng tới một góc không xa, đưa tay bám lan can, sợ hãi than:
- Thật là đẹp!
- Đúng là đồ nhà quê!
Một thanh âm đột nhiên truyền tới, Diệp Linh quay đầu nhìn lại, cách đó không xa là một tiểu nam hài, tuổi chừng với nàng, ăn mặc cực xa hoa. Chỉ là vóc người hơi mập, con mắt gần như bị thịt ép tới chỉ còn một khe!
Diệp Linh thu lại ánh mắt, nàng cũng không muốn gây phiền phức cho ca ca.
Nhưng tiểu nam hài kia lại chủ động bước tới, đánh giá nhìn Diệp Linh, sau đó lại xem thường:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!