Chương 31: Đại Kiếm Tu!

Trước đó, hắn đã tìm hiểu cơ chế hoạt động của vân thuyền, bởi vậy, hai huynh đệ dễ dàng mua được vé tàu, leo lên một chiếc vân thuyền!

Diệp Huyền có chút đau lòng, hai tấm vé tàu đi Đế đô lại mất tới bốn mươi mai kim tệ!

Hiện tại, hắn chân chính trở thành kẻ nghèo rớt mồng tơi, bởi hắn chỉ còn không tới mười mai kim tệ!

Giờ khắc này, hắn thực sự có chút muốn đi đánh cướp!

Vân thuyền, có đủ các gian phòng to nhỏ khác nhau! Diệp Huyền nghe nói, phòng loại tốt có giá lên tới một trăm năm mươi mai kim tệ, phòng kém chút cũng cần một trăm mai, thậm chí, loại đặc biệt, phòng hạng nhất lại lên tới ba trăm mai kim tệ!

Ba trăm mai kim tệ, một người bình thường ở Thanh thành, sợ là cả đời cũng không thể kiếm được nhiều như vậy!

Mà ở đây, chỉ là giá của một chuyến tàu.

Diệp Huyền phát hiện, nghèo làm hạn chế trí tưởng tượng của hắn!

Diệp Huyền cùng muội muội tới gian phòng hạn chót nhất, phòng này rất nhỏ, chỉ có một cái giường, hai cái ghế, một cái bàn, thực sự đơn sơ!

Diệp Huyền vuốt tóc Diệp Linh:

- Còn nửa canh giờ nữa thuyền mới bay lên, chờ thuyền ổn định, chúng ta có thể ra boong thuyền, lúc đó có thể ngắm phong cảnh bên dưới.

Diệp Linh cười ngọt, như nghĩ tới điều gì đó, nàng quay người, lục trong túi quần áo, rất nhanh, đã lấy ra một đôi giày vải, tựa như hiến vật quý đưa tới trước mặt Diệp Huyền:

- Ca, giày này là muội làm, ca thử xem, có vừa chân không!

Nói xong, nàng ngồi xổm xuống, sau đó bắt đầu thay giày cho Diệp Huyền.

Diệp Huyền có chút ngây người.

Muội làm lúc nào?

Đúng lúc này, Diệp Linh đột nhiên "Oa" một tiếng, Diệp Huyền vội cúi đầu, Diệp Linh che mũi lườm lên:

- Ca, chân ca thối quá!

Nói xong, liền quay người chạy ra ngoài.

Rất nhanh, nàng lại quay về, mà lần này, có mang theo một chậu nước, đặt chậu nước dưới chân Diệp Huyền, sau đó để hai chân hắn vào trong chậu.

Diệp Huyền vội vàng nói:

- Để ca tự làm!

Diệp Linh trừng mắt liếc hắn, sau đó cúi đầu, chậm rãi rửa chân cho Diệp Huyền.

Một hồi, nước mắt Diệp Linh trào ra, bởi chân Diệp Huyền chằng chịt những vết thương, thậm chí còn có những vết chưa lành!

Những thứ này, đều là khi hắn làm thế tử để lại!

Thấy Diệp Linh khác thường, Diệp Huyền nói khẽ:

- Sao tự nhiên khóc rồi?

Diệp Linh lau nước mắt:

- Ca, sau này ta nhất định trở thành siêu cấp cường giả, kiếm thật nhiều tiền, để ca hưởng phúc thật tốt.

Nàng được Diệp Huyền nuôi lớn, thế nhưng, rất nhiều người không biết, lúc mẫu thân hai người rời đi, Diệp Huyền mới có mười tuổi, mới là một đứa trẻ mới lớn, mà lúc đó nàng mới bốn, năm tuổi. Những ngày đầu, hai huynh muội sống ở Diệp gia chẳng khác nào hai tên ăn mày, chỉ có thể dùng cơm thừa canh cặn sống qua ngày. Trong hoàn cảnh đó, Diệp Huyền cứ thế mà nuôi lớn nàng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!