Lúc này, rèm xe ngựa bị xốc lên, Diệp Linh cuộn một lớp chăn đi ra.
Diệp Huyền vội vứt nhánh cây cời lửa trong tay xuống, sau đó tới trước mặt Diệp Linh, ôn nhu nói:
- Làm ồn tới ngươi sao?
Diệp Linh khẽ gật đầu, nhìn thoáng qua Tần Thường cách đó không xa, nói khẽ:
- Ca, không sao chứ?
Diệp Huyền cười nói:
- Không có việc gì!
Thanh âm Diệp Huyền vừa dứt, hơn mười người đã phi ngựa tới sau lưng Tần Thường. Nam tử cầm đầu xuống ngựa, hơi khom người với Tần Thường:
- Tiểu thư, người không sao chứ?
Tần Thường quay người, một chưởng đánh lên mặt nam tử kia:
- Không sao chứ? Sao ngươi không đợi ta chết rồi tới nhặt xác một thể?
Nam tử vội quỳ gối xuống:
- Là thuộc hạ chậm trễ, mong tiểu thư thứ tội!
Tần Thường hừ lạnh một tiếng:
- Về ta tính sổ với ngươi sau!
Nói xong, nàng nhìn về huynh muội Diệp Huyền cách đó không xa:
- Hiện nên xử lý chuyện giữa hai chúng ta.
Diệp Huyền hơi suy nghĩ, sau đó nói:
- Hai huynh muội ta chỉ đi ngang qua, không muốn gây tai họa.
Tần Thường tới trước mặt Diệp Huyền, trên gương mặt xinh đẹp ánh lên một vệt dữ tợn:
- Không muốn gây tai họa? Được, tới đây, ngươi quỳ xuống dập đầu một trăm cái, hôm nay ta bỏ qua cho hai huynh muội ngươi, thế nào?
Diệp Huyền nhíu mày:
- Chỉ vì ta không bị ngươi lợi dụng? Thứ cho ta nói thẳng, ta không nợ ngươi bất cứ thứ gì, dựa vào cái gì muốn ta giúp ngươi?
Tần Thường tới trước mặt Diệp Huyền, nụ cười có chút dữ tợn:
- Ta muốn ngươi hiểu, hậu quả của việc không giúp ta. Ngươi…
Tần Thường nói tới đây, Diệp Huyền đã đột nhiên tiến tới, nàng còn chưa kịp phản ứng, Diệp Huyền đã một tay tát tới.
Ba!
Một tiếng tát tai vang vọng trong đêm tối.
Tần Thường trực tiếp bị tát bay, giờ khắc này, nàng thực sự có chút không thể hiểu nổi, trong tình cảnh này, kẻ trước mắt lại dám đánh nàng?!
Mà bên cạnh, những người kia vừa tỉnh hồn, lập tức vọt tới vây Diệp Huyền, thế nhưng rất nhanh liền ngừng lại!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!