Giữa tháng Mười, một ngày đại cát. Mười dặm hồng trang đi ra từ cửa cung, vào cổng chính Tướng phủ, của hồi môn của Trưởng Công chúa vô cùng nhiều, vô tiền khoáng hậu, sáng sớm giờ Thìn ra đón dâu, đến tận chiều tối cuối ngày vẫn còn chưa hết, hàng vạn mẫu ruộng tốt, đội ngũ đưa trang kéo dài khắp các đường phố kinh sư thành một hàng dài vui mừng rực rỡ.
Cố Thái hậu đã chuyển hơn phân nửa tư khố của mình, các đỉnh đồng, ngọc ngà châu báu đầy ắp, rực rỡ muôn màu. Hơn trăm tiểu đồng thanh y trong Bách thị lui đến đưa đón, dù vậy vẫn có vẻ thiếu người khiến mọi chuyện có phần gấp rút. Cảnh tượng tráng lệ như vậy, trong trăm năm khó có thể xuất hiện lần thứ hai.
Ngày cưới, đội ngũ đón dâu xuất phát từ cổng chính Bách phủ, tiến vào Hoàng cung đón Công chúa. Tân Lang Tân Nương đều mang lễ phục phẩm cấp phẩm chất siêu hạng, cầu kỳ trang nghiêm. Hai người theo nghi lễ cổ truyền, Tương Thành mặc lễ phục đen thuần đường viền huân sắc, Bách Nhiễm đội tước biện, mặc lễ phục huyền đoan, áo lụa trắng đơn giản, đai lụa đen.
Như lệ thường làm khó Tân Lang, đông đảo nữ nhân tử đệ tôn thất chặn trước điện không cho Bách Nhiễm vào. Bách Nhiễm đã tung hết vàng bạc tiền tài trên người, mới chật vật một thân đi vào.
Vào trong, nhóm tiểu tức phụ đồng loạt reo lên: "Đến đây đến đây! Phò Mã thật tuấn tú!" Cùng nhau chặn trước cửa, vừa trêu chọc Phò Mã, lại muốn Phò Mã thúc giục Tân Nương.
Bách Nhiễm chỉnh trang y phục, quay người thi lễ, vừa hát vừa ngâm những bài thơ thúc giục xuất giá, các tiểu nương tử ngày càng hăng hái, Bách Nhiễm lại lớn tiếng ngân vang thêm một bài, ra hiệu cho các bằng hữu tuấn tú đánh lạc hướng mấy tiểu nương tử, chính mình tranh thủ lúc đó len qua vòng vây, xung quanh lập tức vang lên tiếng cười vui vẻ rộn ràng.
Khi Bách Nhiễm ngâm thơ thúc giục, Tương Thành đã điểm trang xong, Bách Nhiễm bước vào trong liền thấy mỹ nhân như ngọc dưới ánh đèn, hơi thở không khỏi bị kiềm nén, không gian xung quanh tĩnh lặng hẳn, Tân Nương cúi đầu, ý cười ngượng ngùng, mọi người lại hò hét: "Tân Lang nhìn đến mê mẩn rồi!"
Không khí vui vẻ và nhiệt thành.
Trái tim Bách Nhiễm như có một dòng nước xuân chảy êm đềm, nhẹ nhàng mà xua tan hết nỗi lo sợ và bồn chồn trước đó, hai khóe mắt và đuôi mày đều tràn đầy niềm vui, rạng rỡ.
Cuối cùng đến Bách phủ, Tân Lang và Tân Nương đã bái thiên địa cao đường, Tân Nương vào tân phòng, tân lang ở ngoài cùng vui với tân khách.
Kẻ kết hôn, hoàng hôn cũng buông, giờ lành được định vào lúc hoàng hôn, lúc này màn đêm phủ dày, Bách Nhiễm cùng tân khách uống rượu, say đến không đứng vững chỉ còn chút tỉnh táo thì lui về, tân khách đồng thanh reo hò, nhóm thiếu niên còn theo vào muốn trêu chọc đôi tân nhân, Tạ thị thương con, sớm đã sai đám nữ tỳ canh cửa ngoài phòng, đám thiếu niên đành rút lui, quay về chỗ ngồi tiếp tục uống rượu.
Bách Nhiễm mang theo men say bước vào tân phòng, Tương Thành một thân giá y, ngồi trên sập, nghe thấy động tĩnh liền ngẩng đầu, ánh mắt giao nhau, hai người đều nhận ra sự căng thẳng trong mắt nhau.
Không phải bộ giá y đỏ thắm như thường thấy ở đời sau, trang phục huyền đen viền đỏ thắm, mặc trên người Tương Thành vừa nghiêm trang vừa quý phái, dưới ánh đèn mờ nhạt lại càng thêm vô cùng mềm mại. Bách Nhiễm chưa từng nhìn thấy Tương Thành như vậy, như một sợi lông mỏng manh lay động trong tim nàng, ngứa ngáy và tê tê. Trước kia khi chưa định hôn, Tương Thành còn là một tiểu nữ hài, khi gặp nàng luôn lễ phép đến khoa trương, nhưng không ngạo mạn, sau khi định hôn, Tương Thành gần gũi với nàng hơn, mang theo sự quan tâm chân thành nhưng vẫn duy trì sự tự tôn của bản thân, gần mà không chán, mà giờ khắc này...
Bách Nhiễm vốn định theo kế hoạch, dựa vào men rượu mà cứ thế ngủ say, để ứng phó qua đêm này. Nhưng một khắc này khi nhìn thấy Tương Thành, nàng bị men say làm rối loạn tâm trí, không chút do dự bỏ hết kế hoạch đã định ban đầu, như bị ma quỷ mê hoặc, không tự chủ được mà theo tiếng gọi của lòng mình.
Men rượu dâng lên, nàng lắc đầu, trên án kỷ là chiếc chén ngọc chân cao chứa rượu hợp cẩn, hương vị ngọt ngào đậm đà, Bách Nhiễm bước loạng choạng cầm lấy chén ngọc, quay lại thấy ánh mắt Tương Thành vẫn luôn dõi theo từng bước đi của mình không rời, đôi mắt ấy ánh lên ánh sáng lấp lánh, Bách Nhiễm dường như nhìn thấy bóng hình mình phản chiếu trong đôi mắt như sao trời ấy, nàng cảm thấy bản thân lại càng thêm say.
Rượu hợp cẩn, hai người quỳ đối diện nhau, mỗi người cầm một ly, đan tay vào nhau đưa lên môi, Tương Thành uống một nửa rồi đổi chén, Bách Nhiễm uống phần còn lại, ngậm lấy bên chén đã qua tay đối phương, cả hai đều cụp mắt, mất tự nhiên không dám nhìn nhau, phần rượu còn lại như có mật ong quyện lẫn bên trong, ngọt ngào.
Mọi chuyện diễn ra trong im lặng, các nàng không ai dám cất lời trước, cũng không biết nói thế nào, lòng mỗi người đều hồi hộp, căng thẳng không dám cử động.
Bách Nhiễm cảm giác như càng thêm say, đầu váng mắt hoa, ánh mắt mơ màng, chỉ còn giữ được chút tỉnh táo, nàng với tay nắm lấy bàn tay của Tương Thành đang khé dưới tay áo, người Tương Thành run lên nhưng không chống cự, để nàng ấy nắm chặt tay mình trong lòng bàn tay.
"Điện hạ..." Bách Nhiễm mơ màng gọi một tiếng, lúc này Tương Thành mới nhận ra nàng có mùi rượu nồng nặc, nàng cau mày định đứng dậy lấy tách trà ấm cho nàng ấy nhưng tay bị nắm chặt không thể rút ra được.
"Điện hạ..." Bách Nhiễm lại gọi lần nữa, mắt nhìn chằm chằm vào nàng, giọng nói đã có chút khàn khàn. Lòng Tương Thành bị tiếng gọi này làm lay động, nhìn dáng vẻ này của nàng ấy, cũng không dám chối từ, chỉ phải chiều theo kẻ say. Cảm giác say dâng cao, mặt Bách Nhiễm ửng đỏ. Rượu trong tiệc toàn là rượu lâu năm thượng hạng, mạnh đến khó ngờ. Trong lòng Tương Thành biết nàng uống quá nhiều, không trách móc nàng không có chừng mực trong ngày thế này, chỉ nhẹ nhàng hỏi: "Ngươi có khó chịu không?"*
Bách Nhiễm lắc đầu, tiếp tục cười hì hì nhìn Tương Thành, không nói thêm. Lúc này các nàng quỳ đối diện gần nhau, hơi thở dịu dàng của Tương Thành mang vị ngọt ngào của thiếu nữ, khiến người đắm say.
Đây là lần đầu trải qua chuyện này, Tương Thành thực sự không biết đêm tân hôn nếu Phò Mã say thì phải làm sao, nhất là khi Phò Mã chẳng có ý định buông tay, không để nàng rời đi. Đặc biệt Phò Mã lúc nào cũng nhìn mình chằm chằm như vậy, nàng không biết nên vờ giận, hay trách móc, hay cũng nhìn lại?
Lòng Tương Thành rối bời, cuối cùng chỉ dám cúi đầu.
Trơn bóng như ngọc, chính là da thịt trên cổ nàng, đen óng như nha vũ (lông quạ), là búi tóc đen đã vấn lên của nàng, sáng như hoa sen, là dung mạo xinh đẹp thùy mị, đầy một nắm tay, là thắt lưng xinh đẹp tuyệt trần của nàng... Bách Nhiễm mê mẩn đến không muốn rời mắt. Sống qua hai kiếp, giờ đây mới hiểu nàng cũng là kẻ mê sắc, hay là do men rượu chi phối nàng như thế, hay chính nàng vốn nghĩ như vậy, nhờ men say mới dám lớn mật đến thế?
Vào lúc này, ngày tốt cảnh đẹp, Bách Nhiễm mới dám đối diện sự thật, nhận ra mình từ khi nào bắt đầu quan tâm Tương Thành, mối quan tâm sâu đậm đến nỗi vừa bước vào căn phòng này là không còn giữ được lý trí.
"Điện hạ..." Đêm nay là lần thứ ba gọi nàng như vậy, lòng Tương Thành nghẹn ngào, không nhịn được mà nói: " Ta tên Lệnh Khương."
"Lệnh Khương..." Bách Nhiễm say mèm, biết nghe lời lập tức đổi gọi theo. Tương Thành cười khẽ, ngẩng đầu lên, dường như cũng hồi hợp như mới vừa rồi vậy: "Vậy ta nên gọi ngươi là gì?"
"Nàng gọi ta là A Nhiễm, cũng có thể gọi ta là Nguyên Nhược." Bách Nhiễm ngây ngốc trả lời.
Tương Thành nghiêm túc suy nghĩ: "A Nhiễm."
Bách Nhiễm nghiêng đầu cười, đôi môi đỏ sáng như chu sa, mắt sáng long lanh, tuấn tú bức người, trong nét cười của nàng lộ ra chút hư hỏng: "A nương mới gọi ta là A Nhiễm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!