Chương 22: Giết!

Chu Hằng, ngươi muốn làm gì, nhanh buông con ta ra!

Lời nói của Chu Kiếm Minh mang một chút sợ hãi.

Nếu Chu Hằng vẫn là Chu Hằng trước kia, vậy hắn đã gác kiếm lên cổ Chu Khảm rồi, Chu Kiếm Minh cũng có năng lực trong nháy mắt lúc Chu Hằng động thủ cứu được Chu Khảm!

Nhưng mà một kiếm lúc trước hắn liền biết, thực lực Chu Hằng thập phần cường đại, cường đại đến mức cao thủ Luyện Thể tầng chín như hắn cũng không nắm chắc chiến thắng, càng đừng nói cứu người!

Bây giờ thấy con bị người ta xốc lên như chó chết, Chu Kiếm Minh quan tâm quá tự nhiên loạn lòng.

- Thời gian cũng không còn nhiều lắm rồi!

Chu Hằng đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi gì.

- Cái gì?

Chu Kiếm Minh sửng sốt, hồn nhiên không rõ Chu Hằng nói gì, nhưng hắn lắng tai nghe, rất nhanh cảm ứng được rất nhiều người đang chạy tới hướng bên này, chỉ chốc lát sau, mười mấy người đã tiến vào nơi này.

Lúc trước động tĩnh cũng không nhỏ, hơn nữa vị trí biệt viện này cũng không tính quá hẻo lánh, khiến người tới xem xét tình huống là bình thường.

Chợt nhìn thấy tình hình trong sân, mọi người đều ngẩn ngơ, vì bọn họ căn bản không nhận ra bộ dạng của Chu Khảm, bọn họ càng không biết sự việc thế nào, chỉ tưởng rằng tên giặc cỏ nào chạy tới gia tộc quậy phá.

- Còn thiếu một người!

Chu Hằng ánh mắt du động, hắn đang đợi Chu Hiến Minh đến.

- Chu Hằng, ngươi đến tột cùng muốn làm gì!

Chu Kiếm Minh sợ ném chuột vỡ đồ, chỉ có thể đè lại lửa giận trầm giọng nói.

- Các ngươi đối đãi với cha ta như thế nào?

Chu Hằng đè lại lửa giận nói:

- Phụ thân ta là trưởng lão gia tộc, vì gia tộc lập được bao nhiêu công lao? Nhưng mà sau khi bị thương nặng, chẳng những gia tộc không trị cho hắn, ngược lại còn tước đoạt vị trí trưởng lão của hắn, ngay cả một hạ nhân cũng có thể tùy ý khi dễ.

- Đây là thái độ gia tộc đối đãi với tộc nhân sao? Hay hoặc là nói, có vài người lấy thúng úp voi, cố ý bỏ qua lợi ích gia tộc báo thù riêng.

- Hài tử, chớ ngậm máu phun người, nói hươu nói vượn!

Chu Kiếm Minh rống giận một tiếng, nếu không phải con mình còn trong tay Chu Hằng, tất nhiên hắn đã nhảy ra bắt giữ Chu Hằng. Có một số việc cho dù mọi người đều biết nhưng cũng chỉ biết ngậm họng.

- Chu Hằng, ngươi đã bị khai trừ khỏi gia tộc, hiện tại, lập tức thả người cút ra ngoài.

- Hừ, Chu gia không phải là phụ tử các ngươi có thể lấy thúng úp voi!

Chu Hằng tươi cười, bóp chặt cổ Chu Khảm, lập tức truyền đến tiếng khớp xương, bị nghẹn thở, tay chân Chu Khảm run lên một cái, lập tức tỉnh lại.

- Cha! Cha!

Chu Khảm thấy cha mình, rướn cổ phát ra tiếng khàn khàn, tay chân dũ động như cầu cứu Chu Kiếm Minh.

- Khảm nhi!

Chu Kiếm Minh chỉ có một đứa con duy nhất, không biết cưng chiều tới độ nào, mắt thấy đầu con sưng phù như đầu heo, nhìn ánh mắt thê thảm kia mà lòng như đao cắt.

Cái gì? Đầu heo này là Chu Khảm?

Tộc nhân Chu gia vây tới đều hoảng sợ, giờ mới biết thật sự có đại sự xảy ra!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!