Đây là tồn tại đầu tiên mà Chu Hằng gặp phải không chết dưới Lăng Thiên thức thứ nhất, không ngờ tới không phải là con người, mà là yêu thú!
Yêu thú Luyện Cốt đỉnh phong quả nhiên mạnh mẽ! Tuy nhiên, mấu chốt hơn vẫn là hắn quá yếu, có thể phát huy lực lượng của thiên địa quá ít ỏi, không thể phát huy được uy lực chân chính của Lăng Thiên Cửu Thức.
Nếu bây giờ hắn là Luyện Cốt Cảnh, một kiếm này nhất định trực tiếp xuyên thủng cổ của Lục Túc Cự Đầu Thú!
Dưới chân Chu Hằng vừa trợt, triển khai Phi Vân Bộ, nhẹ nhàng tránh thoát một đòn đánh trả giận dữ của yêu thú.
Hắn vừa oán vừa bực, Lâm Phức Hương lại chấn động đến há to miệng nhỏ.
Mười ngày qua, mặc dù nàng không quá hiểu rõ Chu Hằng, nhưng cũng biết kỳ thật tiểu tử này chỉ có tu vi Luyện Thể tầng sáu.
Ai có thể thấy Luyện Thể tầng sáu mạnh như vậy?
- Ngao....
Lục Túc Cự Đầu Thú không ngừng phát ra tiếng gầm, trong ánh mắt như chuông đồng toát ra khí tức khát máu, đau đớn khiến nó điên cuồng, chảy máu làm nó giận dữ, nó nhất định phải nuốt sống con người đáng chết này!
Bước chân Chu Hằng ấn nhẹ, triển khai Phi Vân Bộ, hắn lại hòa làm một thể với cả thiên địa, mỗi một bước đạp ra, như mặt đất chủ động đàn hồi, không khí đang đẩy ở sau lưng, làm cho tốc độ của hắn tăng vọt, qua lại tự nhiên dưới công kích của Lục Túc Cự Đầu Thú.
Tuy nhiên đã không còn kiếm, hắn không thể công kích tiếp, trong thời gin ngắn rơi vào cục diện bế tắc không ai làm gì được ai.
- Tiểu tử thúi, đón kiếm!
Lâm Phức Hương cuối cùng phản ứng lại, vung tay phải lên, một đoàn sáng lạnh bay về phía Chu Hằng.
Chu Hằng vươn tay đón lấy, trong tay liền có thêm một thanh trường kiếm, lưỡi kiếm như thu thủy, hàn quang chiếu rọi. Hắn cầm kiếm trên tay, lập tức lòng tin tăng mạnh, một kiếm giơ lên, như kéo theo cả thiên địa!
Xẹt, hắn chém ra một kiếm!
Trong mắt Lục Túc Cự Đầu Thú lóe lên một tia sợ hãi, nó đã nếm qua đau khổ của một kiếm này.
Rõ ràng nhìn thấy một kiếm đâm tới, nhưng lại cứng đờ không có nổi một chút ý né tránh, giống như phải nên bị một kiếm này đâm trúng, bằng không sẽ là địch với toàn thiên địa! Nhưng dục vọng muốn sống mạnh mẽ trào ra, Lục Túc Cự Đầu Thú bỗng nhiên phát ra tiếng rống lớn, ngay khoảng khắc cuối cùng nghiêng đầu sang mấy tấc.
Phập!
Máu tươi văng lên, một kiếm này đâm vào cổ yêu thú, lưỡi kiếm vào cơ thể như đâm vào đậu hủ, mũi kiếm trực tiếp vươn ra ở bên kia!
Đáng tiếc làm kiếm này lệch vài phân, không thể trực tiếp đâm thủng cổ họng yêu thú!
Lục Túc Cự Đầu Thú rít gào một tiếng, mặc kệ mọi giá vung chân đánh xuống Chu Hằng.
Chu Hằng có vết xe đổ trước đó, lúc này dùng sức kéo ra, trường kiếm rút khỏi người yêu thú, kéo theo một dải máu tươi. Trong lòng hắn không khỏi thầm khen kiếm này quả nhiên không phải vật phàm, bằng không tuyệt đối không thể đâm thủng được cổc Lục Túc Cự Đầu Thú!
Tuy nhiên yêu thú này càng không hổ là tồn tại Luyện Cốt Cảnh, bị thiệt một kiếm đầu tiên, càng có năng lực chống cự nhất định đối với kiếm thứ hai!
Triển khai Phi Vân Bộ, Chu Hằng không ngừng chạy quanh, né tránh Lục Túc Cự Đầu Thú phản kích điên cuồng.
Kiếm đầu tiên không tạo thành tổn thương quá lớn với yêu thú, hơn nữa trường kiếm còn nằm trên cổ yêu thú, ngăn cản máu chảy ở mức nhất định. Nhưng kiếm thứ hai thì khác, trực tiếp đâm xuyên thấu qua cổ Lục Túc Cự Đầu Thú, máu tươi phun mạnh, máu bị xói mòn rất nhanh.
Tuy rằng hình thể Lục Túc Cự Đầu Thú to lớn, nhưng cũng không chịu nổi mất máu điên cuồng như vậy.
- Ngao!
Yêu thú này cũng không ngốc, đánh lâu mà còn không chạm được góc áo của Chu Hằng, quyết đoán từ bỏ dây dưa, mà quay sang công kích Lâm Phức Hương.
Lâm Phức Hương tức thời mặt hoa hoảng hốt, tuy rằng nàng cũng là tồn tại Luyện Cốt Cảnh, nhưng làm sao có thể đấu sức được với yêu thú cùng cảnh giới! Hơn nữa nàng không biết Phi Vân Bộ, vũ khí đã cho mượn, bảo nàng lấy cái gì ngăn cản?
Bước chân phát lực, nàng chạy sang phía bên trái.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!