Trước mắt, Tử Cận lúc trước tặng cho một vạn lượng bạc, đã chỉ còn lại có bảy ngàn lượng.
Dựa theo Tô Dịch đánh giá, nếu bắt đầu tu luyện cấp bậc Luyện Nhục, bảy ngàn lượng bạc này chỉ có thể chống đỡ bốn năm ngày thời gian!
Đổi là người thường, căn bản không thừa nhận nổi tiêu dùng kinh người bực này.
"Rút thời gian đi núi Vân Thương một chuyến, nếu có thể tìm kiếm được một ít linh dược, vậy thì càng tốt.
"Tô Dịch ở trong lòng cân nhắc, Linh dược khác với dược thảo bình thường, chính là tắm rửa linh khí mà sinh ra. Đặt ở Đại Hoang Cửu Châu, trừ các linh dược cấp"thiên tài địa bảo
"kia, linh dược các loại phẩm giai khác đều có thể dễ dàng mua được. Nhưng ở cảnh nội Đại Chu này, đừng nói thiên tài địa bảo, dù là linh dược bình thường, cũng xưng được là"hiếm lạ", mỗi một thứ đều quý giá vô cùng, ngàn vàng khó đổi.
Đối với Tô Dịch mà nói, cái này trái lại không tính là gì.
Ở trong Bàn Huyết cảnh, dù không có linh dược, cũng có thể dùng dược liệu bình thường thay thế, đơn giản là hao phí thêm một ít thời gian, dùng nhiều thêm một ít tiền bạc mà thôi.
Hồi lâu sau, Tô Dịch đứng dậy, tới trong đình viện, như trước kia, bắt đầu diễn luyện Tùng Hạc Đoán Thể Thuật.
Con đường tu luyện, vốn là vô cùng buồn tẻ gian nan, kẻ có thể kiên trì bền bỉ, nhất định có đại nghị lực, đại khí phách.
Như thế, mới có thể có thành tựu!
Huống chi, nếu muốn vượt qua mình kiếp trước, tự nhiên càng không thể có chút lơi lỏng!.
Sáng sớm hôm sau.
Trời còn chưa sáng, trên dưới Văn gia đã bắt đầu bận rộn.
Hôm nay là mừng thọ tám mươi của lão thái quân, sẽ có rất nhiều nhân vật lớn giá lâm, chuyện này đã sớm truyền khắp thành Quảng Lăng, dẫn tới rất nhiều sự chú ý, ai cũng không dám chậm trễ.
Chỉ là những náo nhiệt này đều không quan hệ với Tô Dịch.
Ở Văn gia, hắn chỉ là một người ở rể không quan trọng gì mà thôi.
Ở lúc người khác bận rộn, hắn đã giống những ngày trước đi ra khỏi cửa nhà, bước chân nhàn nhã tới ngoài thành, dọc theo bờ sông Đại Thương mà đi.
Nơi xa, Tô Dịch đã nhìn thấy ở phụ cận một mảng rừng dâu, sớm có hai bóng người đang đợi.
Chính là Tiêu Thiên Khuyết cùng Tử Cận.
"Lão hủ ra mắt Tô tiên sinh!
"Mà khi nhìn thấy Tô Dịch, tinh thần Tiêu Thiên Khuyết rung lên, cười lớn tiến lên, chắp tay chào. So sánh với lúc trước lần đầu tiên gặp mặt, khí sắc của lão rõ ràng tốt hơn nhiều lắm."Tử Cận ra mắt Tô tiên sinh!
"Tử Cận tiến lên, vẻ mặt cung kính chào. Nàng hôm nay mặc một chiếc váy xanh nhạt, da thịt trắng hơn tuyết, mày liễu mắt hạnh, thanh diễm tịnh lệ, phong tư trác tuyệt."Hai vị nghĩ hẳn đã biết được thân phận của ta, chưa từng có một tia hoài nghi nào?
"Tô Dịch như có hứng thú nói. Tiêu Thiên Khuyết nghiêm nghị nói:"Hạng người thế tục, thường thường thích trông mặt mà bắt hình dong, lấy thân phận luận cao thấp, không biết tồn tại như Tô tiên sinh bực này, mới là cao nhân thật sự!"
Tô Dịch bật cười lắc đầu, "Lời khách sáo thì không cần phải nói.
"Tử Cận do dự một phen, lúc này mới áy náy nói: "Tô tiên sinh, lúc trước là ta phái người đi tìm hiểu thân phận ngài, hơn nữa còn bảo người ta âm thầm chú ý hướng đi của ngài, nhưng ta dám thề với trời, tuyệt không có ý tưởng gì khác, nếu làm ngài không vui, mong rằng tha lỗi.
"Nói xong, nàng cúi thấp đầu, khom người vái.
"Lần sau không được viện dẫn lẽ này nữa.
"Tô Dịch gật gật đầu. Tử Cận âm thầm nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới dám đứng thẳng dậy."Tô tiên sinh, ngài xem thương thế này của ta! "Tiêu Thiên Khuyết nhịn không được mở miệng.
"Chờ một lát, đợi sau khi ta tu luyện, liền chữa thương cho ngươi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!