Cuộc phản loạn này khiến đích trưởng tử của Tề Vương chết, đích thứ tử thì bị tàn phế, các con trai và cháu trai khác đều bị tổn hại ít nhiều.
Dù phủ Tề Vương vẫn còn đó, nhưng Tề Vương cùng những người con trai của hắn đã trở thành phế nhân.
Phủ Tề Vương từ đây không còn là mối họa.
Trên xe ngựa hồi kinh, ta mở lời xin thưởng:
"Vi thần đã bỏ ra không ít công sức, Hoàng Thượng không định ban thưởng cho vi thần sao?"
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
"Thưởng, ngươi muốn gì?"
Kim bài miễn tử.
Ta vừa đ.ấ. m chân cho Hoàng Thượng, vừa cười nịnh:
"Thánh thượng anh minh thần võ, thứ nhỏ nhặt như vậy ngài không nên keo kiệt."
Hoàng Thượng đột nhiên bóp lấy má ta, nghiến răng nói:
Mặt của ngươi đâu?
"Ngài đang bóp đây này."
Hắn nhịn cười nhưng không nhịn nổi, bật ra một câu:
"Đúng là không còn chút thể diện nào."
Dù nói vậy, nhưng sau khi về kinh, Hoàng Thượng vẫn ban cho ta một tấm kim bài miễn tử.
"Đừng có đi khoe khoang, chuyện này mỗi ngươi biết là đủ rồi. Đừng để cái tên ngốc Tần Mục kia cũng đến đòi trẫm."
"Ngài yên tâm, vi thần nhất định không hé môi nửa lời."
Ta ôm kim bài, vui sướng tung tăng về nhà.
Còn Tần Mục thì ôm hai hộp bánh bao nhân hẹ, cũng vui vẻ tung tăng trở về.
Ca ca nhìn thấy tấm kim bài miễn tử, liền thở phào nhẹ nhõm:
"Cho dù Hoàng Thượng có phát hiện chuyện huynh muội chúng ta, chúng ta cũng không đến mức mất đầu."
Phụ thân ta đứng bên, cũng cười ngây ngô:
"Yêu Yêu thông minh, tài giỏi hơn ta nhiều. Về sau con chịu khó một chút."
Ca ca ta ôm cái bụng đã bắt đầu tròn trịa, lười biếng quay về phòng ngủ.
Ta hỏi mẫu thân:
"Tại sao không tìm thê tử cho ca ca?"
Mẫu thân thấp giọng đáp:
"Ta nào dám. Ca ca con chỉ là cái gối thêu hoa, ta sợ nó làm tổn thương những khuê nữ được nhà người ta dày công nuôi dạy, ta thật lòng không nỡ."
Ta gật đầu đồng tình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!