Làm việc gì cũng cần hiệu quả.
Đột nhiên, có người kéo tay áo ta:
"Tống đại nhân, ta cũng muốn ăn."
"Đúng là Tần Tướng quân có khẩu vị tốt."
Ta lập tức đưa cho hắn hai miếng bánh hẹ.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Tần tướng quân tìm được tri kỷ, vừa ăn bánh hẹ vừa vui vẻ trò chuyện, còn nhận lời ngày mai sẽ cùng ta ăn chung.
Hôm sau, ca ca lại khóc lóc trở về.
"Hoàng Thượng hỏi hôm nay sao ta không ăn bánh hẹ nữa, ngài ấy còn đưa ta hẳn hai mươi miếng, bắt ta ăn hết."
Hoàng Thượng đúng là kẻ tiểu nhân, lại trả thù ca ca của ta.
"Vậy, huynh ăn hết chưa?"
Ca ca ợ một tiếng, mùi hẹ nồng nặc tỏa ra.
"Cả đời này ta không muốn ăn bánh hẹ nữa."
Huynh ấy khóc lóc bỏ đi.
Ngày mười sáu tháng giêng, ngày thứ ba ta đi làm.
Tần Tướng quân quả là người biết báo ơn. Vừa bước vào cửa, hắn đã dúi vào tay ta một hộp bánh bao.
"Hôm qua ta không đến, hôm nay mang cho ngươi bánh bao nhân hẹ. Đây là do mẫu thân ta làm, ngươi nếm thử tay nghề của bà xem."
Thời gian thượng triều sáng hôm nay vẫn kéo dài đúng bốn khắc, rất ổn định.
Nhóm văn võ bá quan đều nhìn ta với ánh mắt cảm kích.
Ngày mười bảy tháng giêng, lần này ca ca không khóc, nhưng khi tan triều về nhà, huynh ấy mang theo một đống điểm tâm làm từ hẹ.
Tống Yêu Yêu!
Ca ca gào lên:
"Giờ thì cả triều đình đều biết ta thích ăn hẹ. Những người lấy lòng, hối lộ ta cũng không dùng bạc, mà chỉ toàn mang hẹ đến tặng!"
Hắn đập một bó hẹ xanh mướt lên bàn của ta.
Ta nhặt đống hẹ đưa cho nhũ mẫu, dặn sáng mai xào.
Ngày hai mươi tháng giêng, sau khi bãi triều, Chu Trần bất ngờ chặn đường ta trước cửa.
"Hôm nay là ngày chẵn, sao Tống đại nhân không tiếp tục giở trò nữa?"
Ta không muốn đôi co với hắn, lạnh nhạt đáp:
"Ta phải về nhà ăn cơm. Mai gặp."
"Nhưng tối nay là tiệc mừng thọ của Dương Các Lão. Ngươi đã nhận thiệp mời từ tháng trước rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!