Ca ca của ta tài hoa hơn người, học vấn uyên bác.
Mười bảy tuổi, huynh ấy đã đỗ Trạng nguyên, chỉ mất ba năm đã thăng chức vào Nội các.
Nhưng ít ai biết rằng, ca ca tuy trời ban thông tuệ nhưng thân thể suy nhược, khó lòng gánh vác nổi những công việc triều chính nặng nề mỗi ngày.
Vì mong ca ca trường thọ trăm năm, vì lợi ích lâu dài của gia tộc, ta nguyện ý làm thế thân cho ca ca.
May mắn thay, chúng ta là song sinh, dung mạo giống hệt nhau. Ta tin rằng việc đóng giả làm ca ca sẽ không thành vấn đề.
Ngày mười hai tháng giêng, lần đầu tiên ta thượng triều.
Trước đó, ca ca đã vẽ cho ta một bản đồ hướng dẫn đường đi cặn kẽ. Ta cẩn thận làm theo, hướng thẳng đến cửa cung.
Các văn võ đại thần đều đã đến đông đủ, chờ bên ngoài Ngọ Môn.
"Chào Tống Các Lão, hôm nay thật đẹp trời!"
Ta vừa đi vừa chào hỏi, dừng lại ở vị trí thứ hai ở hàng đầu.
Người đứng trước ta chính là Chu Trần, vị Thủ Phụ luôn chèn ép và đối đầu với ca ca.
Hừ, tên cẩu quan này, sớm muộn gì ta cũng cướp lấy chức vị Thủ Phụ của hắn, đẩy hắn ra Tây Bắc chăn cừu.
Khi ta đang giơ nắm đ.ấ. m về phía sau đầu hắn, Chu Trần đột ngột quay lại. Ta chưa kịp thu tay, nắm đ.ấ. m đã rơi thẳng lên vai hắn.
"Chu Các Lão vất vả quá, đến cả đầu cũng đầy gàu kìa!"
Ánh mắt Chu Trần dừng lại trên tay ta, khóe mắt hắn khẽ nhếch lên:
"Tống đại nhân hôm nay trông… nữ tính hơn hẳn."
Nữ tính thì đã sao?
Ta ăn son phấn nhà ngươi chắc?
Hắn đúng là đồ vô lý!
Ta bắt đầu thấy thương ca ca mình. Huynh ấy yếu đuối như vậy, chắc chắn không đấu lại tên Thủ Phụ dẻo miệng này.
Mối thù này, ta nhất định sẽ thay ca ca báo!
Trong điện Thái Cực, Hoàng Đế trẻ tuổi tràn đầy tinh thần. Dù ai nói gì, hắn cũng chăm chú lắng nghe và phản hồi một cách tận tâm.
Ta thầm khen ngợi, có một minh quân như vậy là phúc của triều đình, là may mắn của bá tánh.
Nhưng duy chỉ có một điều… minh quân này nói quá nhiều.
Đã một canh giờ rưỡi trôi qua mà hắn vẫn chưa chịu tan triều. Chẳng trách ca ca thường xuyên đói đến đau dạ dày.
Nhưng chuyện gì cũng có cách giải quyết.
Ta cúi thấp người, nấp sau lưng Chu Trần, lén lấy từ tay áo ra một miếng bánh ngọt, nhét vội vào miệng.
Chưa kịp nhai xong, Hoàng đế đã gọi tên ta:
"Tống ái khanh, sao hôm nay ngươi im lặng thế?"
Cảm giác bị nghẹn nơi cổ họng là gì?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!