5.
Ngay khi vừa hoảng hốt kéo mở cửa điện, liền bắt gặp ánh mắt của hoàng hậu đang đứng ngoài cửa, tay cầm nến.
Thấy ta áo quần xộc xệch, Lệ Chi lập tức trừng mắt tròn xoe:
Lâm Phục… ngươi!
Bịch một tiếng, ta kiệt sức quỳ sụp xuống. Nỗi sợ dâng trào từ đáy lòng, như muốn nhấn chìm ta hoàn toàn.
Cổ họng ta khô khốc, hơi thở gấp gáp, một chữ cũng không nói nổi, chỉ có thể không ngừng lắc đầu.
Hoàng hậu nhìn lướt qua hoàng đế đang say mềm ngã lăn dưới đất, lại nhìn ta đang run lẩy bẩy quỳ trên nền, lập tức hiểu rõ mọi chuyện đã xảy ra.
Sắc mặt nàng lạnh như băng, khẽ dặn Lệ Chi:
"Chuyện hôm nay, không được để lọt ra ngoài."
Nói xong, nàng cất bước đi vào thiên điện. Ta vẫn quỳ tại chỗ, ngơ ngác nhìn theo bóng dáng hoàng hậu. Hoàng hậu vừa định khép cửa điện lại, nhưng khi cúi mắt nhìn thấy ta, động tác bỗng khựng lại.
"Danh tiết của nữ tử là chuyện hệ trọng."
Nàng nhẹ giọng nói,
"A Phục, đêm nay ngươi bị nhiễm phong hàn, vì bệnh không thể trực ban, nên cả đêm đều ở lại trong phòng mình. Hiểu chưa?"
Không đợi ta đáp lời, nàng liền đóng cửa điện lại.
Ta ngồi ngây ra tại chỗ. Mãi lâu sau, đến khi cơn gió đêm thổi qua khiến ta rùng mình một cái, lúc này mới hoàn hồn trở lại.
Lệ Chi nhìn ta, ánh mắt phức tạp, tựa như muốn nói gì nhưng lại thôi. Ta kéo vội áo choàng lại cho kín, hít mũi một cái, rồi như chạy trốn mà lao về phòng.
Đêm đó, ta co ro nằm trên giường, không dám ngủ.
Nửa tỉnh nửa mê, ác mộng triền miên.
Trong mộng, tên cẩu hoàng đế đầy mặt là bột sứ, tức giận ra lệnh xử tử ta.
Khó khăn lắm mới trông thấy ánh bình minh le lói nơi chân trời, mãi đến khi nghe tiếng công công Lý the thé vang lên:
Bệ hạ giá lâm—
Ta mới thở phào nhẹ nhõm, lập tức chạy thẳng tới tẩm điện của hoàng hậu. Ta cố tình tránh mặt mọi người, nhưng khi tới cửa điện lại nhất thời không dám bước vào.
Bên trong văng vẳng tiếng trò chuyện truyền ra.
Giọng Lệ Chi nhỏ nhẹ:
"Nương nương, nô tỳ thấy thái độ của bệ hạ với A Phục hình như có chút đặc biệt. Đã xảy ra chuyện như vậy, chi bằng nhân cơ hội này dâng nàng cho bệ hạ? Nếu nàng có bản lĩnh, sinh được hoàng tử hay công chúa, thì cũng có thể nuôi dưỡng dưới danh nghĩa của nương nương…"
Toàn thân ta lạnh toát.
Có lẽ, những ngày tháng ở Khôn Ninh cung quá êm đềm, khiến ta quên mất nơi đây là hậu cung, chốn ăn thịt người không nhả xương.
Lần trước, khi suýt bị Diện Quý phi vu oan, ta còn có thể hiên ngang mà đón lấy cái chết. Nhưng lần này, không hiểu vì sao, trong lòng ta chỉ ngập tràn uất ức.
"Nhưng nàng ấy không muốn."
Giọng hoàng hậu nhẹ nhàng vang lên:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!