Chương 3: (Vô Đề)

3.

Ta vô cùng đồng tình, lập tức gật đầu như giã tỏi. Cẩu hoàng đế bị chọc cười. Ngài bước đến gần, đưa tay chọt trán ta:

"Một cung nữ nho nhỏ, cũng dám chê ấn của trẫm? Nói xem, vì sao không muốn trẫm đóng dấu?"

Ta rụt cổ, cố gắng nghiêng đầu về sau, suýt nữa bị tay ngài chọc vào mắt.

Nghĩ mãi, cuối cùng ta buột miệng:

"Ngỗng trời là loài chim tượng trưng cho lòng trung hậu…"

To gan! Cẩu hoàng đế trừng mắt,

"Ngươi đang mắng trẫm bất trung sao?"

Hoàng hậu phì cười:

"Bệ hạ là thiên tử, hành xử thế nào, thiên hạ đều không dám bàn luận."

Nàng ôm lấy cánh tay hoàng đế, khẽ lắc nhẹ, hiếm khi để lộ vẻ ngây thơ như tiểu nữ nhi, xóa đi nét đoan trang thường ngày.

Cẩu hoàng đế sững người, rất nhanh ôm nàng vào lòng. Lệ Chi lập tức hiểu ý, kéo ta lui xuống.

Ta và Lệ Chi cùng canh giữ ngoài cửa. Lệ Chi những khi rảnh rỗi thường hay kể  lại chuyện xưa. Nhắc tới Diện Quý phi , nàng không khỏi tức giận:

"Thuở trước, nương nương và Quý phi cũng từng là tri kỷ giao tâm, không ngờ nàng ta lại nhân lúc bệ hạ say... vì thế, bệ hạ mới buộc lòng phải đón nàng ta nhập Đông cung trước."

Khi ấy, Diện Dung được tiên hoàng ban cho thái tử Tần Chấp làm trắc phi, chẳng bao lâu liền có thai.

Nhưng đứa nhỏ còn chưa kịp chào đời, thì thánh chỉ phong tiểu thư trưởng tộc Thẩm gia – Thẩm Trầm Hương – làm thái tử phi đã truyền xuống.

Một tháng sau ngày đại hôn của thái tử, Diện Dung bất ngờ bị sảy thai. Về sau, cẩu hoàng đế lên ngôi, hoàng hậu hạ sinh trưởng hoàng  tử.

Chỉ tiếc, đứa trẻ ấy ba tuổi thì rơi xuống nước cảm lạnh, thương tổn căn nguyên, chưa đầy nửa năm đã về cõi.

Con trẻ nơi hậu cung, dường như phần lớn đều mệnh bạc. Lệ Chi bảo:

"Từ sau chuyện ấy, nương nương đau ốm một trận nặng, mãi gần đây mới dần dần xử lý lại việc lục cung. Bức lô nhạn đồ kia, chính là lễ vật năm xưa bệ hạ tặng nương nương trong đại hôn Đông cung, cho nên nương nương mới vô cùng quý trọng."

Ta gật đầu, trong lòng đã thấu hiểu.

Sau khi cẩu hoàng đế rời đi, Lệ Chi từ dược phòng bưng tới một bát thuốc. Hoàng hậu đón lấy, chân mày khẽ nhíu:

"Loại khổ dược này, còn phải uống đến bao giờ?"

Lệ Chi  cất giọng khuyên nhủ:

"Nương nương, đây là dưỡng thân điều mạch, an thai điều khí…"

Hoàng hậu chỉ nhẹ nhàng xua tay. Nàng cụp mi, chậm rãi uống cạn bát thuốc từng ngụm một.

Ta suy nghĩ chốc lát,  lấy ra một gói mơ gừng ngào đường. Trước khi xuyên tới đây, ta rất thích những món vặt chua ngọt.

Sau khi tới thế giới này, ta cũng quen đem theo vài món trong người, thèm ăn thì lấy ra nhấm một viên.

Ta dâng miếng ô mai tới trước mặt nàng, chỉ mong nàng bớt đi vị đắng đầu lưỡi.

Hoàng hậu nhìn ta, nụ cười có đôi phần bất đắc dĩ:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!