Ta tên là Tần Tĩnh Nghi, là cửu công chúa của Thịnh triều.
Từ nhỏ, ta đã có hai người mẫu thân.
Một người ở trong bức họa, một người thì ngồi ngắm bức họa ấy. Người trong tranh là mẫu thân ruột đã sinh ra ta, là tiên hoàng hậu – chính thất của phụ hoàng.
Người ngồi ngắm tranh là mẫu phi nuôi dưỡng ta trưởng thành – Phúc hoàng quý phi.
Ta còn có vài huynh đệ tỷ muội — tứ hoàng huynh Nguyên Du, thập hoàng đệ Nguyên Chiêu, thập nhất hoàng muội Chước Hoa.
Chúng ta cùng nhau lớn lên trong Chung Tuệ cung.
Tứ hoàng huynh yếu ớt như cành liễu trong gió, suốt ngày ôm quyển sách văn chương nhạt nhẽo mà ho khù khụ.
Chậc chậc, cái thân thể ấy, chỉ cần gặp một con ch. ó lớn là coi như xong đời.
Nguyên Chiêu từ nhỏ vô tư vô lo, lại còn đặc biệt tham ăn. Hồi bé béo tròn như con cóc vàng, ngậm đồng tiền còn tưởng là bùa chiêu tài.
Còn Chước Hoa thì coi như nhìn thuận mắt nhất.
Mới mấy tháng tuổi mà đã bò rất nhanh, vừa bò vừa cắn người.
Tứ hoàng huynh chạy chậm nhất, có một dạo mỗi ngày tay đều đầy dấu răng.
Còn ta — là người chạy nhanh nhất.
…
Phúc Mẫu phi khác hẳn với các vị phi tần nương nương khác. Người rất thích sửa chữa đồ vật, ở bên người ta luôn cảm thấy nhẹ nhõm, thư thái.
Tuy ta không phải do Phúc mẫu phi sinh ra, nhưng lại là đứa con được người sủng ái nhất.
Từ nhỏ ta đã hoạt bát nghịch ngợm, vậy nên mẫu phi chẳng những cho ta học hành cùng các hoàng tử, mà còn cho ta đến võ trường luyện tập binh pháp.
Người sáng suốt đều nhận ra, phụ hoàng kỳ vọng rất nhiều vào Nguyên Chiêu.
Thế nhưng Nguyên Chiêu lại chẳng có chí hướng, suốt ngày đi theo Phúc mẫu phi nghiên cứu cổ vật.
Thường xuyên trốn học để nghiên cứu, không ai cản nổi.
Phụ hoàng ép hắn đọc sách, học võ. Nguyên Chiêu ngoài mặt vâng dạ, sau lưng lại âm thầm phản kháng — hắn trực tiếp đem mấy hộp ngọc tỷ mà phụ hoàng sưu tầm đem đi mài thành chuỗi hạt.
Phải biết rằng, ngay cả Phúc mẫu phi cũng chỉ dám lén giấu những ngọc tỷ ấy đi,
Còn hắn, Nguyên Chiêu — kẻ cứng đầu số một của Chung Tuệ cung, lại dám đem toàn bộ mài sạch, xâu thành chuỗi tràng hạt.
Hôm đó, phụ hoàng trông thấy một bàn đầy chuỗi hạt, tức đến xanh cả mặt:
"Vô pháp vô thiên! Vô pháp vô thiên!!"
Ngài chẳng màng thân phận, xắn tay áo lên quát lớn:
"Thằng nhãi ranh, trẫm phải treo ngươi lên cây tùng đón khách để rước cả thiên hạ tới mà xem!"
Mỗi lần đánh xong Nguyên Chiêu, phụ hoàng lại đến tìm Phúc mẫu phi . Mà nếu lúc ấy Phúc mẫu phi đang say mê sửa mấy món đồ cổ, thì lại càng vui vẻ.
Mẫu phi tìm được bình yên trong việc tu sửa cổ vật, còn phụ hoàng thì tìm thấy bình yên từ mẫu phi.
Dẫu có giận đến đâu, phụ hoàng cũng chỉ im lặng kéo ghế ngồi cạnh, xem cả một buổi chiều.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!