Chương 23: (Vô Đề)

23.

Triều đình dậy sóng, hậu cung cũng chẳng bình yên. Đêm khuya, Lâm Mông thông qua Tiểu Đào, mang đến cho ta một tin nhắn bằng miệng.

Người cầm quyền Thẩm gia, Thẩm Thanh Xuyên, muốn gặp ta tại góc nam Ngự Hoa Viên. Ta quay đầu nói lại chuyện này với cẩu hoàng đế:

Bệ hạ thấy thế nào?

Cẩu hoàng đế lúc ấy đang nửa tỉnh nửa mê, xoay người trên giường, đưa lưng về phía ta, lầm bầm:

"Hắn muốn nàng đi thì cứ đi."

Ta chẳng hiểu mô tê gì, chỉ ồ một tiếng, rồi hậm hực kéo lại tấm chăn bị hắn lăn sang bên mình.

Trong  Dưỡng Tâm điện. Cẩu hoàng đế đặt tấu chương trong tay xuống, nhìn ta vừa mới bước vào: Thế nào?

Ta đem toàn bộ cuộc đối thoại vừa rồi với Thẩm Thanh Xuyên kể lại không sót một lời.

Thẩm Thanh Xuyên có ý muốn lôi kéo ta. Hiện tại, thân phận của ta là đích nữ  Lâm gia, có chút dây mơ rễ má với Thẩm gia.

Thẩm Lê Lạc tiến cung đã nhiều năm, đến giờ vẫn chỉ là một vị quý nhân, thậm chí chưa từng được lâm hạnh. Còn ta, sau khi nhà Diện gia sụp đổ, lại một mực được  sủng, trong cung lại có đến ba vị hoàng tử công chúa.

Thẩm Thanh Xuyên nói:

"Thẩm gia sẽ trợ giúp nương nương đăng hậu vị. Từ nay về sau, việc của nương nương chính là việc của Thẩm gia."

Ta không hiểu vì sao Thẩm gia lại đưa ra đề nghị này — dù gì, ta vốn chẳng phải là đích nữ  thật sự của Lâm gia.

Khi ấy, Thẩm Thanh Xuyên nhìn ta rất lâu, chậm rãi nói:

"Tự cổ đế vương vô tình. Tâm tư bệ hạ thâm trầm khó đoán, lại càng như thế. Trước kia, nương nương chỉ là thanh đao trong tay bệ hạ để đối phó Diện phi. Giờ đây nhà Diện gia đã suy bại, nương nương cũng chẳng còn thế tộc làm chỗ dựa, e là cũng đang bước đi trên băng mỏng, từng bước kinh tâm."

Nghe xong, ta chỉ khẽ cười, lắc đầu:

"Thẩm đại nhân, bản cung là người, sao có thể là đao được?"

Thẩm gia cố ý kéo dài thời gian, nhưng dân chúng ở biên cảnh Bắc Triều thì không thể chờ được.

Cuối cùng, hoàng đế và Thẩm gia mỗi bên nhượng một bước — Thẩm gia phái binh, nhưng tướng lĩnh dẫn quân sẽ do hoàng đế từ thống lĩnh cấm quân chọn ra.

Sắp sửa xuất binh.

Theo lệ cũ, hoàng đế lên thần điện trên núi tế trời cầu phúc.

Việc điều động cấm quân là đại sự. Tuy cấm quân trấn giữ  Chung Tuệ cung  không có thay đổi, nhưng bên ngoài cung môn vẫn thường vọng vào tiếng bước chân binh sĩ dồn dập.

Tiếng động ấy khiến lòng ta rối bời, chẳng thể an tâm làm việc. Lúc mặt trời lặn, ta chợt phát hiện Chung Tuệ cung  yên tĩnh đến lạ thường.

Tứ hoàng tử dạo gần đây bị cảm lạnh, hẳn đã đi nghỉ từ sớm. Cửu công chúa mấy ngày trước sang Thọ Khang cung ở tạm.

Còn Thập hoàng tử Nguyên Chiêu giờ cũng nên tan học rồi, sao vẫn chưa thấy bóng dáng?

Cung nữ cung kính đáp:

"Tiểu Đào tỷ đã đi đón tiểu điện hạ tan học, có lẽ vẫn chưa trở về."

Ta vừa định hỏi rõ hơn, thì trước cửa Chung Tuệ cung  bỗng vang lên một trận hỗn loạn. Mấy tiểu cung nữ kinh hoàng kêu lên:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!