Chương 22: (Vô Đề)

22.

Với thân phận là ca ca của ta, Lâm Mông thường xuyên vào cung thăm hỏi.

Mỗi lần hắn đến, không thể thiếu được màn đấu khẩu với Tiểu Đào, bởi vậy ta luôn tránh được thì tránh.

Một hôm, sau khi ta thức dậy sau  giấc nghỉ trưa.

Vốn định ra vườn dạo một vòng, lại trông thấy dưới tán hoa nơi sân, Lâm Mông mặt đỏ bừng, đang đưa cho Tiểu Đào một con d.a. o gỗ nhỏ.

Hắn đỏ mặt nói:

"Đây là ta tự tay tạc... tặng cho muội."

Tiểu Đào ngập ngừng một chút, cuối cùng vẫn đưa tay nhận lấy con d.a. o gỗ.

Lâm Mông hiếm khi không nói lời cay nghiệt, chỉ nghiêm túc chắp tay thi lễ với Tiểu Đào, sau đó tung mình nhảy qua tường cung, phóng đi hai bước liền.

Mấy giây sau, từ đằng xa vang lên tiếng hét phấn khích như ấm  nước sôi sùng sục.

Tiểu Đào: ...

Ta từ trong điện bước ra, hỏi nàng:

"Ngươi có ý với Lâm Mông?"

Tiểu Đào cầm con d.a. o gỗ, như thể đang cầm một củ khoai lang nóng bỏng tay:

"Nô tỳ chỉ đang nghĩ, nếu nô tỳ gả. vào Lâm gia, thì liệu có thể trở thành trợ lực cho nương nương hay không?"

Ta nhận lấy con d.a. o được tạc chẳng ra hình dáng gì từ tay nàng:

"Không cần. Ta không cần ngươi vì ta mà ủy khuất bản thân gả cho người khác. Nếu ngươi không muốn, ta sẽ ném thứ này giúp ngươi."

Tiểu Đào cắn môi, mặt đỏ bừng, giằng lại con d.a. o từ tay ta. Nàng để lại một câu: Nô tỳ tự mình ném, rồi quay đầu chạy biến như cơn gió.

Mấy tháng này, yên tĩnh đến lạ thường.

Cẩu hoàng đế đều đặn đến Chung Tuệ cung điểm danh. Ta đối với hắn thì hờ hững lạnh nhạt, chuyên tâm sửa chữa các loại cổ vật.

Hắn vẫn như cũ, tay chân lộn xộn thích nghịch ngợm đồ của ta, bị ta đánh cho mấy lần mà cũng chẳng giận. Hắn sai người mang một chiếc ghế xích đu đặt trong sân, chống cằm ngồi đó, mắt không rời ta.

Hắn nói:

"Tuế nguyệt tĩnh hảo, đại khái chính là như vậy."

Khi ta bị khiêng vào phòng sinh, chẳng cảm thấy tĩnh hảo gì cho cam. Ta vốn biết sinh con sẽ rất đau, nhưng không ngờ lại đau đến mức này.

Ta đau đến mơ hồ, theo phản xạ túm lấy cánh tay của ai đó ở bên giường. Gương mặt Tiểu Đào hiện lên trước mắt ta, nàng lo lắng nói:

"Nương nương! Người cố lên..."

Tiểu Đào, ta run giọng nói,

"nếu có bất trắc gì, thì… nhất định… Nhất định phải giữ mẹ, bỏ con!"

Tiểu Đào hoảng hốt bịt miệng ta lại:

"Nương nương, người nói cái lời thật thà vớ vẩn gì vậy chứ!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!