Chương 2: (Vô Đề)

2.

Bị phạt đứng ngoài cung Khôn Ninh gần nửa canh giờ, đôi chân ta đã tê dại đến mất cảm giác.

Đột nhiên, bên cạnh truyền đến tiếng bước chân. Ta không dám cử động, chỉ len lén liếc sang bằng khóe mắt.

Chỉ thấy hoàng thượng sải bước cùng Lý công công, vượt qua bậc cửa son đỏ, từ trong cung Khôn Ninh đi ra. Trong khoảnh khắc ấy, ta không biết mình nên tiếp tục đứng phạt, hay quỳ xuống hành lễ.

Hoàng thượng cũng trông thấy ta.

Ngài chắp tay sau lưng, bước đến trước mặt, híp mắt đánh giá ta một lượt.

Bất ngờ, ngài đưa tay cầm lấy chiếc chén hoa văn lá sen đặt trên đầu ta, nói một câu:

"Nếu các ngươi đều quý vật này đến thế, vậy trẫm mang đi."

Nói đoạn, liền thản nhiên rời bước. Ta âm thầm nghiến răng mắng một câu cẩu hoàng đế, ngoài mặt vẫn phải khuỵu gối hành lễ:

Cung tiễn bệ hạ.

Chỉ đến khi tiếng bước chân họ khuất hẳn, ta mới dám đứng thẳng người. Lúc này, cánh cửa cung hé ra, một cái đầu thò ra ngoài.

Cung nữ hồi môn của hoàng hậu – Lệ Chi – nháy mắt với ta:

"Còn ngây ra đó làm gì? Nương nương gọi ngươi vào."

Trong cung Khôn Ninh có một khối trầm hương cực quý, khiến cả tòa điện đều vương mùi hương thanh nhã của nó, dễ chịu vô cùng.

Hoàng hậu đang châm trà.

Trông thấy ta, nàng dịu dàng nói:

"A Phục vừa rồi hoảng sợ, hôm nay miễn hầu hạ, lui về nghỉ ngơi đi."

Ta vừa mừng vừa áy náy — dù sao, chiếc chén ngọc men xanh Đông Thanh hoa văn lá sen kia, ta  vẫn không giữ được nó  khỏi tay cẩu hoàng đế.

Dẫu vậy, hoàng hậu nương nương vẫn khoan dung tha thứ, còn cho ta nghỉ hẳn một ngày.

Nàng thật là người tốt.

Ta tạ ơn xong, lui về phòng cung nữ. Từ trong rương lấy ra một bức cổ họa, nhẹ nhàng trải lên án thư.

Đương kim đế hậu vốn là thanh mai trúc mã, kết tóc từ thuở thiếu thời. Sau khi thành thân, hai người ân ái như cầm sắt hòa ca.

Mãi đến khi đại hoàng tử yểu mệnh, hoàng hậu một trận trọng bệnh, suốt nửa năm đóng cửa không tiếp khách, không màng triều vụ.

Từ đó mới có lời đồn hoàng đế sủng ái Diện quý phi, đế hậu bất hòa lan truyền khắp hậu cung.

Nhưng ta lại cho rằng chân tướng không hẳn như thế. Nếu cẩu hoàng đế thực sự không thương hoàng hậu, cần gì ngày nào cũng đúng giờ đến cung Khôn Ninh điểm danh?

Hiển nhiên là ngài vẫn yêu hoàng hậu sâu sắc, bởi vậy hôm nay nghe hoàng hậu nhắc đến chuyện nạp thêm tần phi, mới tức giận đến thế.

Đường đường một vị hoàng đế, vì giang sơn xã tắc mà gượng gạo

"làm vịt đực cho quốc gia" — cũng thật không dễ dàng.

Cảm khái một hồi, ta lại dời mắt về bức cổ họa trên án.

Hoàng hậu từ xưa yêu thích thư họa. Mấy tháng trước, biết ta có chút sở trường phục chế cổ vật, liền giao cho ta bứx lô nhạn đồ chân tích, bảo ta tận lực thử một phen.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!