Chương 18: (Vô Đề)

18.

Cho chút cà phê vào cám heo, có thể khiến súc vật ăn ít làm nhiều, cày ruộng cũng năng suất hơn. Trước kia khi ta thức đêm ở điện phụ để sửa một tấm thảm treo tường, vì muốn tỉnh táo nên đã nhờ Lý công công tìm giúp ít cà phê.

Ta cứ tưởng cẩu hoàng đế không biết thứ này là gì, mới đem nó dâng lên. Cẩu hoàng đế tức đến bật cười lạnh:

"Trẫm thật quá nuông chiều nàng. Giấu trộm ấn của trẫm thì thôi đi, nàng lại còn dám…"

Hắn  ném con dấu trong tay, vòng qua bàn định tóm lấy ta. Ta vội vàng chạy khắp nơi tránh né.

Vừa né, ta vừa cầu xin:

"Cà phê có vị đặc biệt, lại giúp tỉnh táo, Thần thiếp thích cà phê, cũng như bệ hạ thích ấn chương vậy!"

"Thần thiếp chỉ là muốn chia sẻ sở thích với bệ hạ thôi…"

Ta bị hắn đuổi đến đường cùng, cuối cùng liều mạng chui xuống gầm giường.

Chưa kịp chui vào, một bàn tay to đã tóm lấy mắt cá chân ta.

Ta ngoảnh lại, chỉ thấy ánh mắt cẩu hoàng đế như thiêu đốt:

"Chia sẻ sở thích, đúng không?"

Tối hôm ấy, cẩu hoàng đế đè ta lên giường, trên lưng ta đóng đủ mười tám dấu son đỏ tươi, hình thù đủ loại.

Mùa hè năm sau, Dưới sự vây quét của hoàng đế và  Thẩm gia, Yến gia cuối cùng cũng thất bại.

Quyền binh trong tay Yến gia bị hoàng đế và Thẩm gia chia nhau nắm giữ. Quan viên  Yến gia, kẻ thì bị cách chức, người thì bị đày ải.

Chuyện Bát hoàng tử mất cũng bị đem ra điều tra lại. Những nhân chứng năm xưa của đoàn tạp kỹ bỗng chốc đồng loạt đổi lời khai, nhất mực chỉ rằng bệnh đậu mùa là do Diện phi gây nên.

Diện phi dù c.h.ế. t cũng không nhận tội, nhưng vẫn bị giam lỏng tại Dực Khôn cung, danh nghĩa tuy còn nhưng chẳng khác gì một phi tần bị phế.

Hôm ta chủ động dọn khỏi Dưỡng Tâm điện, hoàng đế đứng ngược sáng trên bậc thềm cao, mỉm cười nhìn ta:

"Lâm Phục, nàng đã vì trẫm mà chia sẻ ưu lo, rất tốt."

Vì ta là phi tần được sủng ái nhất trong cung lúc bấy giờ, nên nhi tử duy nhất của Diện phi — Tứ hoàng tử — cũng bị đưa đến Chung Tuệ cung, giao cho ta nuôi dưỡng.

Tứ hoàng tử hiện bảy tuổi.

Từ nhỏ đã có tâm bệnh, nhưng nhờ Diện phi bảo vệ kỹ lưỡng nên vẫn khỏe mạnh đến giờ.

Kỳ thực, năm đó đoàn tạp kỹ nhiễm đậu mùa được đưa vào cung, người đầu tiên bị lây chính là Tứ hoàng tử. Đứa trẻ khi ấy cũng cận kề cái chết, mãi sau mới khỏi bệnh.

Giờ đây,  nó phải rời xa mẫu thân, khóc lóc suốt ngày đêm. Ta bị tiếng khóc quấy nhiễu đến mức đầu óc ong ong, dứt khoát cả ngày sang ở tạm bên Khôn Ninh cung.

Khi mọi sự đã an bài, Diện phi bị ban chết, ta  có cảm giác như đã trải qua một đời.

Tiểu Đào  vui mừng như được rửa sạch mối hận xưa:

"Diện phi có kết cục hôm nay là do nàng ta gieo gió gặt bão! Xưa nay nàng ta coi mạng người trong cung như cỏ rác, ai mà không hận ?"

"Giờ thì tốt rồi, bệ hạ cuối cùng cũng ban c.h.ế. t cho nàng ta. Thật sự là hả lòng hả dạ!"

Thấy ta đang ngắm bức họa chân dung tiên hoàng hậu đặt trên bàn, Tiểu Đào nhỏ giọng hỏi:

"Nương nương có muốn trước khi nàng ta chết, dằn vặt thêm một phen? Có điều việc này không nên để người tự mình ra tay, tay người không nên dính máu. Nương nương cứ giao cho nô tì là được…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!