15.
Dưới lớp áo choàng hồ ly đen dày cộp, ta thò đầu ra ngoài. Vậy là... ta tranh sủng thành công rồi sao?
Khi ta ngẩng đầu nhìn lên, đúng lúc tên cẩu hoàng đế kia cũng cúi đầu. Ánh mắt giao nhau, hắn cau mày:
"... Trên mặt ngươi vẽ cái gì thế?"
Nhớ lại lời tiểu Đào chê bai lúc nãy, ta lại âm thầm rụt đầu trở về trong áo.
Lúc hoàng đế bế ta về đến Chung Tuệ cung, tiểu Đào đã chờ sẵn ngoài cửa, trông thấy cảnh ấy thì vẻ mặt hưng phấn, lén giơ tay nắm chặt thành quyền với ta một cái.
Cẩu hoàng đế sải bước vào nội điện, đặt ta lên giường, rồi cúi người cầm lấy cổ chân ta xem xét. Sau khi chắc chắn không có chỗ nào bị trật hay bong gân, hắn đứng dậy, ra lệnh cho cung nhân mang nước ấm đến.
Ta ngồi trên giường, còn hắn đứng đối diện.
Hắn bóp trán, hỏi:
"Vậy lần này lại định giở trò gì?"
Ta nghĩ một lúc, quyết định thành thật:
"Bẩm bệ hạ, thần thiếp không phải giở trò... mà là đang tranh sủng."
Cẩu hoàng đế cau mày:
"Tranh sủng? Vẽ mặt như nữ quỷ, mặc váy mỏng giữa trời tuyết, ôm cái bình sứ to tổ bố, rồi ngã sóng soài giữa vườn... Ngươi gọi cái đó là tranh sủng hả?"
Ta: ...
Ta buồn bã sờ lên mặt:
"Tay nghề trang điểm của thần thiếp... tệ đến thế sao?"
Hắn dùng hành động thực tế để trả lời câu hỏi của ta.
Từ trong chậu đồng chứa đầy nước ấm, hắn nhấc lên một chiếc khăn đã được ngâm ướt. Khi ta còn chưa kịp hiểu hắn định làm gì, thì tấm khăn lạnh buốt đã bị hắn không chút do dự đắp lên mặt ta.
Ngay sau đó, một bàn tay to lớn xuyên qua lớp khăn, bắt đầu ra sức chà mạnh lên mặt ta.
Sau một trận tẩy trang toàn lực, gương mặt ta đã bị chà đến mức đỏ bừng. Hắn vỗ vỗ lên má ta, tựa như rất hài lòng:
"Được rồi, giờ thì ngươi có thể nói chuyện."
Ta điều chỉnh tư thế, quỳ ngay ngắn trên giường, cung kính dập đầu:
"Thần thiếp rất sợ... cầu xin bệ hạ cứu lấy thần thiếp."
Hắn chẳng hề động lòng:
"Ngươi sợ cái gì? Người ôm bình giả ma dọa người là ngươi, đáng sợ phải là kẻ khác mới đúng."
Thấy hắn không mắc câu, trán ta bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, trong lòng không khỏi d.a. o động, nghi ngờ những suy đoán trước đó của mình.
Khi bị cấm túc, ta đã giúp cung nữ các điện sửa chữa đồ đạc, đồng thời nghe được không ít lời đồn.
Thịnh triều trọng võ khinh văn, lúc ngôi vị truyền đến tay tên cẩu hoàng đế này, binh quyền chia đều cho ba nhà: hoàng tộc, Thẩm gia và Diện gia.
Thế lực ba bên cân bằng, kiềm chế lẫn nhau.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!