Chương 14: (Vô Đề)

14.

Vừa nhai bánh, Tiểu Đào vừa kể:

"Nô tỳ tìm được một bằng hữu ở Ngự thiện phòng, len lén chui vào được dạ yến. Yến tiệc có nhiều bánh trái lắm, pháo hoa cũng rất đẹp."

"Thận tần đánh đàn, Nhu quý nhân dâng rượu đào do mình ủ..."

Nó kể vanh vách hết phi tử này đến phi tử khác, cuối cùng chốt lại:

"Còn có Diện phi, ả ta mặc kệ lệnh cấm túc, vẫn chạy đi múa — là điệu xảo tụ chiếu yêu vũ ấy."

Nghe đến đó, trong lòng ta hơi động:

"Chiết yêu vũ... Tiểu Đào, ngươi biết múa điệu đó không?"

Tiểu Đào lắc đầu quầy quậy:

"Nô tỳ không múa được. Chỉ biết một chút chút thôi."

Ta lập tức cổ vũ:

"Cho ta xem một chút đi, đừng tự coi thường bản thân. Ngươi cứ nở hoa, bướm sẽ tự bay đến."

Nó ngại ngùng múa một đoạn Chiết yêu vũ.

Phải nói là đẹp thật, giờ thì ta hiểu vì sao tiên hoàng hậu năm xưa lại nổi tiếng nhờ một điệu múa.

Tiểu Đào càng múa, ta càng khen.

Trong tiếng hò reo cổ vũ của ta, nó bắt đầu đắm chìm, múa hết đoạn này đến đoạn khác, không biết mệt.

Ta nhét chiếc bánh hoa đào cuối cùng vào miệng, vỗ tay thật to: Đẹp lắm!

Không được tham dự dạ yến đoàn viên thì đã sao?  Chung Tuệ cung của ta cũng có Xuân Vãn riêng!

Ta về sau còn học theo Tiểu Đào mấy động tác, hai người đùa nghịch một trận, nàng bỗng trầm mặc:

"Tiểu chủ, đêm nay bệ hạ sẽ đến cung của Diện phi. Bệ hạ xưa nay đối với Diện phi vốn lạnh nhạt như vậy, mà nàng ta vẫn có thể khiến chúng ta chịu khổ đến thế này. Nếu đêm nay nàng ta được sủng ái trở lại…"

Ta phủi vụn bánh trên tay, khẽ đáp:

"Tốt, đêm nay chúng ta cũng đi tranh sủng một phen. Diện phi còn có thể bất chấp cấm túc mà lén trốn ra dâng múa mừng yến tiệc, thì chúng ta cũng có thể lén ra ngoài chặn trước nàng ta."

Ta và Tiểu Đào trở lại nội điện.

Ta bày mấy lọ khoáng phẩm tự nhiên từng dùng để phục chế quạt giấy lên bàn trang điểm. Thấy ta tô tô vẽ vẽ lên mặt, Tiểu Đào đầy nghi hoặc:

"Tiểu chủ, người đang làm gì vậy ạ?"

Ta đang dùng phẩm mực điều chỉnh hình dáng mắt, vừa nhìn gương vừa đáp: Hoạ dung.

Nếu ta có thể phục hồi bức họa trên quạt về nguyên dạng, thì cũng có thể họa trên khuôn mặt mình. Làn da người, suy cho cùng cũng là một tấm giấy biết lưu lại dấu vết.

Linh cảm này chính là do cẩu hoàng đế cho ta.

Thấy mặt mày ta dần hiện rõ dung sắc khác lạ, Tiểu Đào vẫn mơ hồ:

"Nhưng tiểu chủ chẳng phải đã nói, dưới ánh đèn thì không nên họa dung sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!