Chương 11: (Vô Đề)

Về chuyện này, Tiểu Đào còn sốt ruột hơn cả ta.

Tờ mờ sáng, nàng đã vội vàng chạy đi dò hỏi tin tức, sau đó trở về báo lại:

"Tiểu chủ! Vẫn còn cơ hội! Nghe nói đêm qua bệ hạ vì bận chính sự nên đã nghỉ lại ở Dưỡng Tâm điện."

"Người có thể mang một chén canh sâm đến trước cửa Dưỡng Tâm điện chờ đợi, tranh thủ để đêm nay bệ hạ đến điện Chung Tuệ!"

Ta thong thả dùng bữa sáng, trong lòng lại có chút vui mừng khó nói. Ta hiểu rõ, việc cẩu hoàng đế nạp ta vào hậu cung, chẳng khác nào đem một bức thư họa cất vào kho—thoáng chốc thì thỏa mãn, nhưng rất nhanh đã bị quên lãng.

Bị quên cũng tốt.

Nói thật, tuy đã là phi tần, nhưng lúc này ta vẫn chưa thực sự sẵn sàng để hầu hạ thị tẩm.

Sau bữa sáng, ta nghỉ ngơi đôi chút trong điện Chung Tuệ, sau đó chuẩn bị ra ngoài.

Tiểu Đào vô cùng hào hứng:

"Tiểu chủ, tiểu chủ, giờ chúng ta đi đến Dưỡng Tâm điện tranh sủng phải không?"

Ta mỉm cười liếc nàng một cái: "Không. Chúng ta đến bái kiến Thái hậu."

Suốt dọc đường, Tiểu Đào trầm tư suy nghĩ. Đến trước cửa Thọ Khang cung, cuối cùng nàng cũng vỗ đùi tỉnh ngộ:

"Tiểu chủ! Người là sau chuyện đêm qua mới nhận ra tình yêu của đế vương vốn dĩ quá đỗi mong manh. Người không giống Diên phi xuất thân tướng môn, không có đại tộc làm chỗ dựa. Cho nên người mới quyết định sớm tìm đến Thái hậu cầu trợ, để tự mình mở ra một con đường lui, đúng không ạ?"

Nàng như bừng sáng, tự đ.ấ. m vào lòng bàn tay: "Tiểu chủ! Người quả thật là thiên tài trong chốn hậu cung!"

Ta: "……"

Thôi vậy, cứ để nàng nghĩ vậy cũng được.....

Trong Thọ Khang cung. Thái hậu bảo ta:

"Cửu công chúa đêm qua khóc lóc quấy rầy, nên sáng nay dậy muộn một chút."

Người nhận ra nỗi thất vọng thoáng qua trong mắt ta, liền nở nụ cười hiền từ:

"Ai gia nhớ ngươi từng là người của  Khôn Ninh cung? Đứa nhỏ ngoan, là người biết nhớ chủ cũ, trọng tình nghĩa. Ngày mai lại đến đi."

Trước khi rời cung, ta thỉnh cầu muốn đến  Khôn Ninh cung thu xếp lại di vật của tiên hoàng hậu.

Thái hậu vui vẻ đồng ý.

Rời khỏi Thọ Khang cung, ánh mắt Tiểu Đào sáng bừng:

"Tiểu chủ, nô tỳ hiểu rồi! Người mượn thân phận cố nhân của tiên hoàng hậu, khiến Thái hậu thương xót và che chở. Chờ người đến  Khôn Ninh cung lấy được y phục và đồ vật của tiên hoàng hậu, Sau này gặp thời cơ, chẳng phải có thể khiến bệ hạ si mê người đến điên đảo hay sao!"

Ta muốn nói lại thôi: "Tiểu Đào à…"

Tiểu Đào hưng phấn, lại siết nắm tay: "Tiểu chủ! Chiêu này thật sự cao minh vô cùng!"

Ta: "……"

Trong kho của  Khôn Ninh Cung Giữa một đống đồ cũ phủ bụi, ta tìm thấy một chiếc hộp gỗ quen thuộc.

Mở chiếc hộp gỗ phủ đầy tro bụi ấy ra, thứ hiện lên là một chiếc bình ngọc trắng hình dáng "ngọc hồ xuân" đã vỡ vụn thành mảnh.

Dù sớm đã chuẩn bị tâm lý, hơi thở ta vẫn nghẹn lại. Chiếc bình ngọc hồ xuân vỡ nát ấy, như đang không lời nhắc nhở ta—— Trong chốn hậu cung rộng lớn này, thứ mà ta khát vọng hàn gắn nhất… đã vĩnh viễn tan vỡ rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!