Chương 1: (Vô Đề)

Ta học chuyên ngành phục chế cổ vật, một ngày bất ngờ xuyên thành cung nữ thấp kém nhất trong hậu cung.

Một hôm, hoàng thượng và hoàng hậu nảy sinh tranh cãi.

Hoàng đế tức giận, vớ chiếc chén men Đông Thanh họa tiết lá sen bên cạnh rồi ném phịch xuống đất.

Ta đang lau bàn bên cạnh, thói quen nghề nghiệp lập tức bộc phát, vô thức lao người ra cứu.

Ta  một tay ôm chặt chiếc chén, lăn vài vòng trên mặt đất để hãm đà, cuối cùng cũng giữ được văn vật.

Vừa thở phào, ta ngẩng đầu lên, chạm ngay ánh mắt âm hiểm của hoàng đế.

1.

"Hoàng hậu giáo dưỡng cung nữ quả thật không tệ."

Hoàng thượng cúi nhìn ta đang lăn đến bên chân ngài, thanh âm lạnh lẽo như sương:

"Xem ra ở trong cung của hoàng hậu, trẫm đến cái chén cũng không thể ném rồi?"

Ta lặng lẽ lăn ngược thêm mấy vòng, rồi bò dậy, cúi đầu nhận tội:

"Nô tì đáng tội, chỉ vì thấy bộ trà cụ này là thánh thượng ban cho nương nương, mà nương nương ngày thường vô cùng yêu quý…"

Hoàng hậu khẽ kéo tay áo hoàng thượng, dịu giọng nói:

"Hoàng thượng trách phạt nàng làm gì? Nàng cũng là có lòng tốt. Chuyện tuyển tú, nếu hoàng thượng không vui, thiếp thân không nhắc tới nữa là được."

Thấy hoàng hậu hạ giọng, sắc diện hoàng thượng cũng dịu bớt.

Ngài quay đầu, bắt gặp ta vẫn đang quỳ rạp tại chỗ, trong lòng còn ôm chặt chiếc chén hoa văn lá sen, liền bật cười tức giận:

"Trẫm thấy là chính ngươi yêu thích cái chén ấy thì có."

Hoàng thượng chỉ ra cửa cung:

"Ra ngoài, đội chén đứng phạt hai canh giờ. Nếu làm vỡ, trẫm chỉ hỏi tội mình ngươi!"

Ta vội dập đầu lĩnh mệnh, ôm lấy chiếc chén, chân tay lúng túng chạy ra khỏi đại điện.

Ra đến ngoài cung Khôn Ninh, ta  tìm một khoảng đất bằng phẳng, đội chén lên đỉnh đầu, tựa tường đứng phạt.

Ta là người hiện đại xuyên không đến nơi này.

Ban đầu, chỉ là một tiểu cung nữ mười bốn tuổi, thân phận hèn mọn, chuyên giặt giũ y phục.

Khi còn ở hiện đại, ta là nghiên cứu sinh năm nhất chuyên ngành phục chế cổ vật.

Ngành học này nghe có vẻ cao quý, nhưng thực chất tương lai mù mịt, việc làm lại toàn là lao động nặng nhọc.

Học suốt năm năm, tâm thái của ta sớm đã đạt đến cảnh giới của kẻ tu thiền.

Nay xuyên đến thành cung nữ thấp kém, ta vẫn ăn no ngủ kỹ như thường.

Có quản sự giám thị thì ta hăng say vung chày giặt giũ; không ai để ý thì ta  thảnh thơi lười biếng.

Cuộc đời muốn nhai nát ta, rốt cuộc phát hiện — ta mềm như bún, tan trong miệng rồi.

Ngày tháng vốn dĩ cứ thế trôi qua.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!