Chương 8: (Vô Đề)

Chu Phi Lương nghẹn họng."Em gái cậu?"

"Là mẹ tôi nói thế"

"Mẹ nó, vậy tối nay cậu đừng có đem con nhỏ ngốc ấy đến đây."

"Thần kinh! cô ấy tên Phó Tự Hỉ, đừng có tùy tiện hở một chút đặt loạn biệt danh cho người khác."

"Ok ok, tối nay gặp."

Hạ Khuynh cúp điện thoại sau đó vẫn còn ngồi trong phòng sách nghiên cứu tài liệu.

Hạ Hàm Thừa, bố hắn bây giờ đang cố giao hết mọi trọng trách trong công ty cho hắn tiếp nhận, để bản thân ông ấy có thể ngày ngày an dưỡng hưởng phúc, tự do tự tại.

….

Buổi tối Hạ Khuynh tự mình lái xe ra ngoài.

Đây là lần đầu tiên sau vụ tai nạn hắn tự lái xe nên cũng có chút lo lắng.

Khi đến nơi vừa nhắc đến tên của Chu Phi Lương nhân viên không dám chậm trễ lễ phép cung kính dẫn hắn đi đến phòng bao, mới phát hiện tên Chu Phi Lương thật đúng là gọi đến không ít người.

Có khoảng bảy tám người, còn hai ba người kia hắn không biết mặt.

Chu Phi Lương nhìn thấy hắn, liền lôi kéo giới thiệu.

Kỳ thật, tuy chưa từng gặp nhưng mọi nguời đều biết hắn là thiếu gia độc nhất của Hạ gia.

Có người đánh giá cái chân thương tật của Hạ Khuynh mỉa mai: "Có tiền thật là tốt, dù trở thành người tàn tật đều được chúng tinh phủng nguyệt*."

*Chúng tinh phủng nguyệt: tất cả vì sao đều vây quanh mặt trăng – ý nói là người trung tâm, được mọi người vây quanh

Hạ Khuynh nghe được, nhíu mày.

Chu Phi Lương cũng nổi đóa: "Tả Phóng, mày giữ miệng mồm sạch sẽ một chút đi."

Tả Phóng là em trai Tả An. Mọi người ở đây phần lớn đều quen biết Hạ Khuynh nên nghe Tả Phóng dám mỉa mai hắn như vậy cũng sựng người sửng sốt.

Tả An thấy vậy vội vàng kéo Tả Phóng cúi đầu xin lỗi Hạ Khuynh.

Chu Phi Lương nhìn sắc mặt Hạ Khuynh nói vào vài câu giảng hòa.

Hạ Khuynh chỉ cười lạnh: "Có tiền cũng chưa chắc. Để tao thử đưa mày tiền rồi đánh cho mày tàn phế, lúc đó cả con chó còn không thèm nhìn đến mày."

Tả Phóng vừa tức vừa hoảng mặt từ đỏ lại chuyển sang trắng bệch bị Tả An gắt gao lôi kéo đến một góc khuất xa.

Hạ Khuynh nói xong cũng không thèm nhìn bọn họ, chỉ đi đến chủ vị ngồi xuống, Chu Phi Lương thấy vậy cũng cười cười đi theo. Còn những người khác đều tự tìm chỗ ngồi xuống.

Cảm thấy ổn rồi Chu Phi Lương mới lên tiếng: "Tên Tả Phóng đó là con ngoài giá thú, trước đó không lâu mới được Tả gia thừa nhận."

Hạ Khuynh gật đầu. Dù sao đó cũng là sản phẩm kết tinh của tình yêu. Chu Phi Lương cũng không muốn nói đến đề tài này nữa. Hôm nay chủ yếu hắn muốn để Hạ Khuynh vui vẻ một chút.

"Để tôi đổi gió cho cậu, nhìn khá giống Phó Tự Hỉ nha." hắn thì thầm vào tai Hạ Khuynh.

Hạ Khuynh nổi nóng, thằng Chu Phi Lương này con mắt nào của nó nhìn thấy mình có ý với Phó Tự Hỉ?

Chu Phi Lương bên này cũng chẳng nhìn ra suy nghĩ của Hạ Khuynh. thật ra hắn cũng không biết nhiều về Phó Tự Hỉ. Nghe Hạ Khuynh nói, cô đầu óc có chút vấn đề, nên hắn cũng không có hứng thú với cô. Nhưng từ tối hôm qua nhìn thấy Hạ Khuynh dẫn theo cô đến, đã vậy còn diễn một màn ra sức chăm sóc che chở thật là làm hắn hết sức tò mò nha.

Vương Thần còn nói, khi Hạ Khuynh biết Khổng Minh Dao dẫn Phó Tự Hỉ đi mất, sắc mặt thay đổi âm u. hắn cảm thán một câu: "Tên Hạ Khuynh hình như không còn hứng thú với dạng thanh lịch dịu dàng, giờ hắn chuyển qua các em gái Lolita ngực khủng rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!