Phó Tự Hỉ đi về phòng của mình, cảm thấy mắt đã không mở lên nổi nhưng vẫn cố nén xuống cơn buồn ngủ, cởi bỏ váy đi tắm sạch sẽ.
au khi tắm xong cô thay một bộ pyjama rồi leo lên giường, chìm vào giấc ngủ.
Buổi sáng khi thức dậy, cô ôm hai con gấu bông Đại Hùng và Bảo Bảo vào lòng rồi nghĩ nghĩ định giặt sạch cái váy ngày hôm qua đã mặc mang đi trả Hạ Khuynh.
Chậm rãi bước xuống giường, thay một bộ đồ thể thao giống như thường lệ.
Sau khi rửa mặt xong, cô lấy một cái chậu đổ nước vào, đem váy nhẹ nhàng bỏ vào chà chà giặt giặt rất cẩn thận.
Trong lúc giặt váy cô phát hiện trên chân váy có một vết bẩn nhỏ, lại không nhớ nó bị dính bẩn lúc nào.
Vì thế cô lại dùng sức chà thật mạnh, nhưng chà mãi mà vẫn không sạch được vết bẩn.
Đột nhiên lại nghĩ đến Phó Tự Nhạc hay dùng nước ấm để giặt quần áo, vì thế mới cầm lấy một cái chậu khác đi ra phòng bếp rót một ít nước ấm.
Khi trở lại phòng tắm do bất cẩn nên bị trượt chân, nước nóng văng ra làm tay bị bỏng đỏ lên, may mắn là chậu nước không đổ ụp lên người.
cô suýt xoa thổi vào chỗ bị sưng đỏ do bỏng, đợi vết thương bớt đau rát một chút, mới đứng lên đem nước ấm đổ vào cái chậu đựng cái váy.
cô lại lấy tay xát mạnh cái váy, động đến vết thương cơn đau đớn lại xuất hiện. Mới nghĩ nghĩ tạm buông ra một chút, ngồi chống cằm chờ nó bớt đau rồi giặt tiếp.
Ngồi một hồi lâu, lại thử sờ sờ. Vẫn còn rất đau, lần này nó còn nổi lên vài cái rộp nước.
Lại đợi một hồi, cuối cùng bỏ cuộc cắn răng chịu đau tiếp tục giặt xong cái váy.
Giặt một hồi, cảm thấy hình như đã sạch sẽ rồi, mới cầm lên mang ra ngoài ban công phơi khô.
Có ánh nắng chiếu vào, cô lại phát hiện ra váy vẫn chưa sạch, vết bẩn đó vẫn còn hiện rõ. đã vậy váy bị chà mạnh quá nên bị nhăn nheo.
cô dùng sức kéo căng vải ra nhưng rốt cuộc nó vẫn bị nhăn như cũ, lúc này mới hoảng lên nghĩ rằng mình đã giặt hư cái váy rồi. Mặt chuyển sang trắng bệch.
Ngày hôm qua khi đi mua quần áo, Hạ Khuynh đã nhắc nhở cô phải giữ thật sạch sẽ, chắc chắn hắn muốn cô mặc xong phải mang trả lại cho hắn. Có khi nào hắn sẽ tức giận rồi mang cô đi bán để đền lại cái váy bị cô làm hư không?
Càng nghĩ càng kích động, cảm thấy lần này mình tiêu rồi, cô vội gọi điện thoại cầu cứu Phó Tự Nhạc.
Điện thoại kia đầu vừa vang lên "Xin chào."
cô liền vội vàng nói: "Tự Nhạc, chị đã làm ra một chuyện xấu."
"Số thuê bao bạn vừa gọi hiện nay đang bận..." cô im lặng cắn cắn môi buồn bã.
Tự Nhạc chắc đang trong giờ làm việc rồi, làm sao bây giờ?
Ngồi trong phòng suy nghĩ rồi do dự một hồi lâu, rốt cuộc vẫn nhịn không được cảm thấy tội lỗi của mình thật là trầm trọng, cô quyết định chạy đi tìm Hạ Khuynh nhận lỗi.
Chạy đến đại sảnh, cô nhìn thấy một người giúp việc hỏi "Dì Trương, thiếu gia đang ở đâu?"
Lại giấu hai tay ra sau lưng, không dám để dì Trương nhìn thấy tay mình bị thương, sợ dì Quan mà biết được lại lo lắng.
"Có lẽ thiếu gia đang ở phòng tập." Phó Tự Hỉ ngày hôm qua đã cùng Hạ Khuynh đi ra ngoài, mọi người đều biết nên khi thấy cô đi tìm Hạ Khuynh cũng không thắc mắc gì nhiều.
Phó Tự Hỉ nhìn theo hướng tay của dì Trương, đi đến phòng tập thể thao. Nghiêng đầu lén nhìn vào bên trong......
Về phần Hạ Khuynh, cả đêm qua hắn không ngủ được.
Bản thân lâu lắm rồi không có dính dáng đến mấy chuyện quan hệ nam nữ, vậy mà bây giờ lại có ý nghĩ không thuần khiết đối với Phó Tự Hỉ.
không chấp nhận sự thật, hắn đang cố gắng loại bỏ cái suy nghĩ vớ vẩn đó ra khỏi đầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!