Chương 58: Ngoại truyện 4

Phó Tự nhạc cũng nhìn về phía tivi.

" Anh có nghĩ , vị tiểu thư vừa mới rời đi kia, rất tình nguyện."

Chu Phi Lương mặt tối sầm.

" Em không muốn."

" Em thật sự không muốn."

cô quay đầu lại, vẻ mặt thoáng chút bình tĩnh. Anh đá văng cái ghế sô pha trước bàn trà.

" Vậy em muốn cái gì? Dưa chuột? Cà?"

Anh nổi nóng, anh đường đường một đại nam nhân đứng trước mặt một nữ nhân trúng xuân dược lại thũng rỗng kêu to.

Anh muốn làm thuốc giải, cô lại không muốn. Thao, con mẹ nó. Lo lắng anh lại tiếp tục nói ra đồ vật gì nữa, cô giải thích.

" Em vừa mới tỉnh lại đã nôn ra, hiện tại cũng không còn nóng như trước nữa."

Anh một cước đá bàn trà.

" Ta đệt! Đồ chó má, xuân dược cũng làm giả! thật không có đạo đức nghề nghiệp."

" Cũng không hẳn là thế."

cô đứng lên, muốn vòng qua người anh đi vào phòng tắm, anh lại chặn đường không cho đi. cô nhắc nhở.

" Em không phải là đối thủ của anh, bất quá vẫn có thể chống đỡ mấy chiêu."

Chu Phi Lương cười gằn.

" Anh không đến mức muốn tới cứng ngắc."

" Cái kia…?"

" Anh nói cho em biết, đừng nôn ra, em dù có nôn cũng ko có giải quyết được vấn đề gì."

cô hơi kinh ngạc, lẳng lặng nghe.

Anh cho cô một cốc nước đá.

" Em không muốn dùng tay giải quyết, thì anh dạy cho em một biện pháp. Dù sao em cũng là nữ, cho dù nhẫn nhịn cũng không quá tổn thương cơ thể.

cô rốt cục nở ra một nụ cười. Nghe xong phương pháp của Chu Phi Lương, Phó Tự Nhạc liền đi tới phòng tắm, đi được mấy buớc, ngẫm lại vẫn là không muốn đả kích tự tôn nam nhân của anh, bồi thêm một câu.

" Em nghĩ đấy không phải là xuân dược giả, chí ít ở bên cạnh anh, em vẫn có chút khó chịu."

nói xong cô liền tiến vào phòng tắm. Chu Phi lương phẫn hận nhìn bóng người cô. cô gái này, vốn không coi anh là đàn ông.

Phó Tự Nhạc xả nước lạnh vào bồn rửa tay, sau đó hít một hơi thật sâu, đem mặt chôn vào trong nước, nín thở đến khi không chịu được mới ngẩng đầu lên.

Cứ như vậy mấy lần, vừa mới uống mấy cốc nước đá, cộng thêm nước lạnh ở bồn rửa tay, cảm giác khó chịu đã biến mất không ít. Thời điểm cô đi ra ngoài phòng khách, Chu Phi Lương cũng đang uống nước đá.

cô liền hiểu ra. Bất kể nói thế nào, anh đều là lấy phương thức tốt nhất giúp cô thoát khỏi cảnh khốn khó, liền hòa hoãn nói." Em ổn rồi, anh có việc thì cứ đi đi."

" Anh khát nước, uống miếng nước cũng không được à."

Chu Phi Lương quay đầu nhìn cô. Sắc mặt cô từ trước đến nay đều có chút tái nhợt, vừa mới đỏ ửng một chút, hiện tại lại không còn sắc hồng nào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!