Chương 35: (Vô Đề)

Trình Ý cũng không nhiều lời, nghiêng người để Hạ Khuynh bước vào.

Tuy rằng Trình Ý cũng muốn đích thân dạy dỗ cho ba gã đê tiện kia một trận, nhưng xem ra chuyện của Hạ Khuynh thì quan trọng hơn, vì vậy hắn không nói thêm gì cả.

Trong nhận thức của hắn, bất kể là kẻ giàu hay nghèo, chỉ cần người phụ nữ của mình bị người khác khi dễ thì nhất định hắn sẽ không bao giờ để yên chuyện này.

Hơn nữa vừa rồi khi hắn và Cố Dĩ Huy trao đổi, Vương Thần còn chen vào một câu thế này: "Ông chủ Trình, thằng bạn của tôi nó hung hăng lắm, chỉ sợ người bình thường sẽ không chống đỡ được, phiền anh để mắt hỗ trợ một chút nhé!"

Thời điểm Hạ Khuynh xuất hiện, vấn đề đi đứng quả thật có chút không tiện, nhưng Trình Ý trông thế nào cũng chỉ nhìn thấy một thân ưu nhã mang đậm khí chất công tử nhà giàu, thật sự không hề giống như bộ dạng của một tên côn đồ hung hãn mà hắn đã tưởng tượng từ trước.

Vì thế, hắn đối với nhân vật Hạ Khuynh này cũng có chút tò mò, hoặc có thể nói là có điểm chờ mong.

Hạ Khuynh khi đi vào trông thấy ba gã đàn ông cùng với một cô gái đang lõa thể thì nhất thời đã hiều được chuyện gì đã xảy ra. Vả lại, còn một gian phòng vệ sinh khuất ở phía trong, đã khóa chốt cửa. Bé cưng của anh đang ở đây.

Anh cầm di động thay đổi khẩu khí ôn nhu nói với người bên kia đầu dây: "Phó Tự Hỉ, em tạm thời đừng bước ra nhé. Chờ một chút anh sẽ đến dẫn em ra. Đã hiểu chưa?"

Phó Tự Hỉ nghe được bên ngoài cũng truyền đến thanh âm của anh, biết anh chỉ cách mình vỏn vẹn một cánh cửa nên cô có chút nóng vội.

"Hạ Khuynh…"

"Ngoan, nghe lời anh. Có anh ở đây, không phải sợ."

Cô không biết nguyên nhân vì sao, nhưng chắc chắn Hạ Khuynh đã có tính toán riêng của mình, vì thế mới nhỏ giọng nói: "Anh đến nhanh một chút nhé…"

"Được, ngoan nha." Nói xong anh cúp điện thoại.

Hạ Khuynh vốn là muốn Trình Ý lôi ba gã đàn ông này đi ra ngoài, tự tay anh sẽ thu thập bọn chúng. Nhưng bên cạnh đó anh lại sợ Phó Tự Hỉ khi nhìn thấy cảnh dơn bẩn trước mắt lại sinh ra hoảng sợ.

Vì vậy, phải giải quyết càng nhanh càng tốt.

Anh đi ra phía cửa, xoay người sắc mặt lãnh đạm nói với ba gã đàn ông đối diện "Nếu chúng mày dám để cho người phụ nữ của tao hoảng sợ… tao sẽ đánh chết chúng mày. Cút ra ngoài cho tao."

Âm tiết cuối cùng kéo dài khiến cho cả ba tên nọ sắc mặt xám ngoét lụi bại đến cực điểm. Rốt cuộc thì bọn hắn đã biết, bọn hắn không chỉ chọc giận đến ông chủ quán bar mà còn đắc tội với người đàn ông một thân đầy sát khí trước mắt này.

Bọn chúng run rẩy cun cút nối đuôi bước ra ngoài hành lang, dọc đường còn vừa cúi đầu vừa van xin tha thứ.

Hạ Khuynh quay trở lại đóng chặt cửa phòng vệ sinh, sau đó nới lỏng cổ áo sơ mi, nghiêng đầu nhìn Trình Ý cười lạnh "Ông chủ Trình, có thể cho tôi một điếu không?"

Trình Ý đem hộp thuốc lá cùng cái bật lửa quẳng về phía anh, sau đó tìm một vị trí nhàn nhã đứng tựa và như đang xem kịch vui.

Hạ Khuynh lắc lắc hộp thuốc, kéo ra một điếu thuốc lá.

Trên cơ bản ngày thường anh không hút thuốc. Nhưng trong những ngày tháng đen tối của tuổi trẻ, việc này đã bắt đầu hình thành như một thói quen.

Trình Ý chưa bao giờ chứng kiến một người vừa đánh nhau mà còn có thể vừa nhàn nhã rít thuốc. Nhưng thời điểm Hạ Khuynh rat ay, hắn đã hiểu được ý nghĩa về câu nói kia của Vương Thần.

Đó là sát chiêu.

Trình Ý tung hoành trên chiếu bạc suốt mười mấy năm, mọi chiêu trò đa dạng hắn đều nắm rõ trong long bàn tay, tất cả thể loại đều không có giới hạn, đây là thỏa thuận ngầm của ngành công nghiệp cờ bạc giải trí này.

Có một trò chơi gọi là Hắc quyền. Thậm chí có thể nói, nếu như bạn mất đi tiền đặt cược, nó cũng tương đương với mất đi mạng sống của bạn.

Hắc quyền chỉ có duy nhất một quy tắc đó chính là không hề có một quy tắc nào, tại những nơi này việc sinh tồn tử vong chỉ là chuyện cỏn con.

Có một vị tiên sinh đã từng nói thế này: "Nếu không dung mạng sống mang ra đánh đổi, thì ngươi sẽ không có khả năng nắm giữ kỹ thuật tuyệt đối. Ngươi phải xem chính mình là một cổ máy giết người. Nếu không, hậu quả chỉ có một, chính là mạng sống của ngươi."

Thân thủ của Hạ Khuynh cùng vị tiên sinh mà Trình Ý vừa nghĩ đến quả thật có nhiều điểm tương đồng.

Thân hình hai người cũng không hẳn là loại cơ bắp lực lưỡng, chiến thuật công kích đều sử dụng kỹ xảo tấn công nhanh như chớp. Không chiêu thức hoa lệ, tất cả đều nhắm thẳng yếu huyệt mà xuống tay.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!