Chương 33: (Vô Đề)

Khi Phó Tự Hỉ dùng xong cơm trưa thì trở lại phòng chuẩn bị đi trưa, cô chợt nhớ đến điện thoại đang cắm sạc pin.

cô mở lên kiểm tra, phát hiện tối hôm qua Phó Tự Nhạc có gọi đến cho mình, nên bèn vội nhấn số gọi lại cho em gái.

Hai chị em hàn huyên một hồi thật lâu, khi kết thúc thì Phó Tự Hỉ lên giường đi ngủ.

Lúc thức dậy cô đi ra ngoài phòng khách, nhìn thấy Lương San đang đứng cắt tỉa cây cảnh ngoài hoa viên.

Lương San thấy cô đang bước đến chỗ bà, cười thân thiết hỏi: "Tự Hỉ, nốt ban trên người con đã lặn hết chưa?"

Phó Tự Hỉ gật đầu "Phu nhân, con hết ngứa rồi ạ."

"Chờ ta đi rửa tay rồi giúp con kiểm tra một chút."

"Cảm ơn phu nhân." Sau đó nhìn thấy chậu hoa Lương San đang cầm trên tay, đóa hoa tím thẫm, cánh hoa viền trắng lượn sóng nhìn thật đẹp mắt, Phó Tự Hỉ lại hỏi: "Phu nhân, cái này gọi là hoa gì ạ? Nhìn thật là đẹp nha!"

"Đây là hoa Violet Châu Phi, ta cũng cảm thấy nó rất xinh đẹp." Lương San trông thấy bộ dáng ngạc nhiên thích thú của Phó Tự Hỉ, bà khanh khách cười: "Tự Hỉ thích à? Vậy thì ta sẽ tặng nó cho con nhé?"

Phó Tự Hỉ kinh ngạc trả lời: "Nhưng …con không biết cách chăm sóc chúng."

"Rất đơn giản, mang đặt ở cửa sổ, thỉnh thoảng tưới nước là chúng có thể sinh sôi phát triển tốt. Bồn hoa này là của một người bạn từ nước ngoài mang về tặng ta, những loài hoa trong nước cũng chẳng có mấy loại nhìn đẹp như vậy đâu."

Phó Tự Hỉ hai mắt sáng rỡ "Cảm ơn phu nhân."

"không cần khách khí. Ha ha khi trở về ta sẽ chỉ dạy con cách tưới nước chăm sóc nó."

"Vâng ạ."

Sau khi Lương San rửa tay xong liền lôi kéo Phó Tự Hỉ vào phòng ngủ, nhấc vạt áo cô lên kiểm tra, vui vẻ nói: "Nốt ban đã lặn gần hết rồi, đợi đến tối uống thêm một liều thuốc chắn chắn đến ngày mai chúng sẽ hoàn toàn biến mất."

"Vâng ạ." Biết những nốt mẩn đỏ đáng ghét ấy cuối cùng cũng biến mất, Phó Tự Hỉ lúc này thật yên tâm.

Sau đó, cô nàng chạy đến bồn hoa kia, ngồi xổm xuống cẩn thận ngắm nghía.

Đây là hoa của phu nhân tặng cho cô, chúng thật là xinh đẹp!

Nửa giờ sau, Tả Phóng gọi điện thoại đến, đầu tiên nói bóng nói gió hỏi chứng dị ứng của Phó Tự Hỉ ra sao, lúc sau lại đề nghị nếu không thể đi ra bãi biển thì cũng có thể đi dạo một vòng quanh khu vực này.

Lương San trong lòng ngầm hiểu hắn rất muốn gặp riêng Phó Tự Hỉ, cũng cảm thấy hắn quả thật không có nhiều cơ hội ở chung với cô bé, nên đã đáp ứng.

Tả Phóng vốn muốn cho Lương San và Phó Tự Hỉ ngồi xe của mình, nhưng lại bị Lương San khéo léo từ chối, bà gọi chú Hoắc lái xe đi theo xe Tả Phóng.

Đầu tiên Tả Phóng mang cả hai đi dạo quanh một vòng các khu mua sắm, hành động này rõ ràng là đang muốn lấy lòng Lương San. Lương San đối với việc đi dạo mua sắm rất thích thú, nhất là còn được đi cùng một cô gái trẻ.

Bà luôn tiếc nuối vì bản thân không sinh được con gái. Năm đó bà rất hy vọng và mong chờ, nếu sinh được bé gái, bà sẽ mua sắm đủ loại váy áo cho bé, để con trở thành một bé gái xinh xắn nhất trong mắt mọi người.

Nhưng đáng tiếc bọn họ lại sinh ra con trai, đã vậy thằng nhóc này còn rất nghịch ngợm chuyên đi gây rối, hễ cứ dời mắt một chút là nó lại làm loạn cả cái nhà này lên a...

Lương San chọn được một cái váy tơ tằm màu đỏ tươi, bèn lôi kéo Phó Tự Hỉ ướm thử "Nào nào Tự Hỉ, con mặc thử ta xem xem."

"Phu nhân, con không mặc váy đâu."

"thì lâu lâu thay đổi cũng được vậy."

Phó Tự Hỉ ngây ngốc nhìn chằm chằm cái váy "Con mặc vào thật sự sẽ ổn chứ ạ?"

Lương San cười khanh khách nói: "Để ta chọn cho con một cái áo phối cùng… ưm, nào mặc cho ta xem thử!"

Tả Phóng đứng bên cạnh, không nhận xét, nhưng khi Phó Tự Hỉ bước ra từ gian thử đồ, ánh mắt hắn trở nên mờ mịt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!