Chương 23: (Vô Đề)

Buổi sáng ngày hôm sau, Lương San lại đi tìm Hạ Khuynh.

"Mẹ, có việc gì vậy?" Hạ Khuynh lười nhác tựa vào cạnh cửa, cảm thấy có chút mờ ám. Hai lần hắn nằm mơ nhìn thấy Phó Tự Hỉ, mẹ nó, hai lần mẹ đều đến gõ cửa vào lúc sáng sớm.

"Con trai, con thật sự không đi nghỉ biểm với chúng ta sao?"

"Con không rảnh."

"Vậy thì chỉ có mẹ cùng Tự Hỉ đi thôi ư."

Giọng hắn châm chọc: "Phó Tự Hỉ căn bản không biết bơi, đi ra biển cũng chỉ biết nghịch cát bùn thôi."

"Sao con cứ châm biếm Tự Hỉ hoài thế!" Lương San đối với thái độ của Hạ Khuynh có chút khó hiểu "Con bé có trêu chọc gì con đâu."

Hạ Khuynh cười cười, cô không khiêu khích , nhưng lại gây ám ảnh cho hắn.

Lương San lại nói: "Buổi sáng mẹ cùng Tự Hỉ đi mua sắm, định mua vài bộ áo tắm."

hắn nghe vậy lại bắt đầu có chút không thoải mái "Phó Tự Hỉ béo, đầy ngấn thịt như vậy mà mẹ cũng dám cho cô ấy mặc áo tắm?"

"Dáng người Tự Hỉ chuẩn vô cùng. Mắt của con đúng là bị lệch rồi."

"cô ấy cũng sẽ không xuống bơi, không lẽ mặc áo tắm hai mảnh chỉ để ngồi nghịch cát?"

"không biết thì có thể dạy, lại nói còn có phao bơi nữa mà. Mẹ nói này, con bị gì vậy, ? Tự Hỉ mặc áo tắm con cũng chưa từng nhìn qua, cũng có đi cùng bọn mẹ đâu mà sao nhiều ý kiến quá vậy?"

Lương San không hề biết rằng, chính vì không được nhìn thấy nên hắn mới khó chịu.

Hạ Khuynh cứ nghĩ Phó Tự Nhạc sẽ đi nên không có hứng thú. Sau đó lại biết chỉ có Phó Tự Hỉ đi, cũng không dám leo xuống thang.

Buổi chiều hôm nay Hạ Hàm Thừa muốn cùng hắn đi thanh tra khu vực mới giải tỏa để xem xét hiện trường, đây cũng là ngầm giới thiệu thân phận của hắn. Buổi sáng ngày mai còn có một cuộc họp nội bộ trong công ty.

hắn dự định sau khi kết thúc cuộc họp mới xem xét lại tình hình.

Tuy nhiên, thật là mẹ nó chứ! không ngờ mẹ lại tận tình chăm sóc cô ấy đến như vậy...

Sau khi nói xong với Hạ Khuynh, Lương San định dẫn Phó Tự Hỉ ra ngoài mua sắm chút đồ.

Còn Hạ Khuynh vì phải giải quyết một số công việc mà Hạ Hàm Thừa đã giao nên sau đó vào phòng làm việc thu thập tư liệu.

Lúc Phó Tự Hỉ nhìn thấy Lương San, cô còn cẩn thận kiểm tra kĩ lại danh sách những thứ cần mua, sợ trí nhớ mình không tốt lại quên mất.

Đây là lần đầu tiên cô được đi ra ngoài chơi qua đêm, hơn nữa lại không có Phó Tự Nhạc bên cạnh. Tuy rất cao hứng, nhưng vẫn có chút lo lắng, sợ bản thân không khéo lại gây thêm phiền toái cho Lương San.

Lương San nhìn tấm danh sách rồi cười khanh khách: "Chỉ cần mang quần áo là được rồi, đồ dùng hằng ngày bên kia đều có sẵn." Sau đó thuyết minh cho Phó Tự Hỉ biết món nào cần, món nào không cần mang.

Phó Tự Hỉ bối rối không nhớ hết được, vì vậy lấy cây bút đã chuẩn bị sẵn ra, nhỏ giọng nói: "Phu nhân, trí nhớ của con không tốt lắm. Xin người viết ra giấy giúp con nhé, được không ạ?"

"Đương nhiên không thành vấn đề. Tự Hỉ thật là ngoan!" Lương San rất thích tính cách thật thà ngoan ngoãn của Phó Tự Hỉ, sau khi giúp cô điền xong còn không ngớt lời khen ngợi "chữ viết của Tự Hỉ thật là đẹp."

Phó Tự Hỉ cong cong khóe miệng, có chút tự hào, sau đó ngại ngùng cười "Cảm ơn phu nhân, là do mẹ dạy con viết đấy ạ."

Lương San thật sự rất khâm phục Phó mẹ, bà đã từng nghe dì Quan kể qua sự tình của Phó gia, hơn nữa thông qua trên người Phó Tự Hỉ có thể nhận thấy được Phó mẹ là người có tấm lòng rất thiện lương, biết cách dạy dỗ con cái, chỉ đáng tiếc bà phải ra đi quá sớm.

Bà cảm động cầm tay Phó Tự Hỉ thủ thỉ "Mẹ con dạy dỗ con rất tốt, tương lai Tự Hỉ nhất định sẽ được hạnh phúc."

Phó Tự Hỉ vui vẻ nở nụ cười. "Cảm ơn phu nhân, Tự Hỉ vẫn luôn được hạnh phúc mà."

Trước đây có ba mẹ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!