KHUYẾT ẢNH PHƯƠNG HOA
Tác giả: Nhan Tranh
* * *
9,
Trương Long với Triệu Hổ vào trong chuẩn bị giao ca, trên đường đi vào cứ nghe đám nha dịch xì xầm bàn tán, mà quá đáng nhất chính là câu: "Triển đại nhân đào hoa thật, bà mai bà mối xung quanh tới tìm không ngớt, khéo vì vậy mà nhiều người bức xúc, dẫn tới số vị vẫn chưa lập gia đình tức giận bèn kéo nhau tới trước cửa Khai Phong phủ để tìm Triển đại nhân làm cho ra lẽ, ai dè Triển đại nhân vừa ngoái lại lườm một cái đã làm cả đám khiếp sợ.
"Dĩ nhiên cái tên đang nói ấy vừa dứt câu xong là thấy lạnh sống lưng."A, Triển đại nhân!Ai đó quýnh quáng.Ừ.
"Triển Chiêu đáp rồi rời đi. Một nha dịch đứng bên cạnh vỗ vai tên đó, nói:"Công nhận, ánh mắt của Triển đại nhân đúng là có thể giết người!
"Cả đám rối rít đồng tình. Vương Triều với Mã Hán kéo Trương Long Triệu Hổ lại hỏi:"Cuối cùng là sao?
"Trương Long với Triệu Hổ phì cười, kể lại chuyện hôm nay của Triển Chiêu. Vương Triều với Mã Hán nghe xong hớn hở nói:"Khà khà, nói vậy là chúng ta sắp được uống rượu mừng rồi.
"Trong lòng bốn người đều mừng thầm cho Triển Chiêu. Họ đang nói hăng say thì bỗng nghe Triển Chiêu gọi:"Trương Long, Triệu Hổ, mau vào thay y phục theo ta gấp.
"Lúc này Triển Chiêu đã đổi sang mặc một chiếc áo màu xanh lam, thắt lưng đeo bạch ngọc, tay cầm chiếc quạt giấy, trông y hệt một vị công tử phong lưu phóng khoáng."Triển đại nhân, thế này là sao?
"Trương Long với Triệu Hổ hỏi lại. Triển Chiêu mở quạt, nhướng mày nói với hai người:"Theo ta đến Thúy Hồng Các.Thúy Hồng Các? Triển đại nhân, nơi đó là chốn ong bướm mà không phải sao?
"Triệu Hổ khó hiểu nói,"Chúng ta đến đó ư?
"Triển Chiêu gấp quạt lại:"Ừ, uống hoa tửu(1).Đây?
"Bốn người không khỏi nhìn nhau."Còn ngây ra đó làm gì, thời gian quý báu chớ lãng phí một ngày đẹp trời như vậy." Triển Chiêu rảo bước ra ngoài.
Đèn hoa vừa thắp, bấy giờ chính là lúc Thúy Hồng Các náo nhiệt nhất. Trong cảnh ăn uống linh đình chẳng thiếu những ánh mắt mê man, bọn họ say sưa ngắm nhìn những thân hình quyến rũ xung quanh, thỉnh thoảng lại cười lớn rồi vươn tay ôm vào lòng.
Tiếng đàn sáo du dương, một cô gái áo hồng đang nhảy múa thướt tha ở giữa đài, chỉ thấy nàng đeo vải the che đi nửa khuôn mặt, tay và chân đều đeo chuông bạc, tiếng ngân trong trẻo cứ vang lên theo từng động tác múa, có lúc chậm có lúc nhanh khiến người ta xao xuyến, ánh mắt lại có gì đó rất gợi tình, người xem dưới đài nhìn đến ngây dại.
Cô gái bắt đầu di chuyển giữa đám đông, chợt nàng giơ cánh tay ngọc ngà lên, bước tới ôm quàng lấy một gã ở gần đó. Gã ta cứ nhìn cô gái đắm đuối, liếm môi thèm thuồng, không nhịn được vươn tay muốn ôm chầm lấy cô gái.
Cô gái cười khẽ, vặn mình vòng ra sau lưng gã nhanh như cắt, duỗi tay chọc nhẹ vào gáy gã rồi lại cười khúc khích. Thế là xung quanh người thì lấy đũa gõ bát người thì vỗ tay cười to.
Triệu Hổ nhìn ra ngoài cửa đã mấy lần, trông rất mất tự nhiên. Trương Long rót cho Triệu Hổ một ly rượu, nói:
"Đừng thận trọng như thế."
Triệu Hổ ngập ngừng nói:
"Lỡ Mai Nhi nhìn thấy được, đệ có mà chết không toàn thay."
Trương Long cười hể hả:
"Chúng ta tới để phá án, chẳng có gì phải thẹn với lương tâm hết."
Triển Chiêu thản nhiên uống rượu, nói khẽ:
"Chú ý động tĩnh xung quanh."
Tiếng chuông đã tới chỗ Triển Chiêu, cô gái áo đỏ xoay người một vòng rồi ngồi vào lòng Triển Chiêu, hai ngón tay kẹp ly rượu trên bàn lên đưa tới trước mặt hắn.
Triển Chiêu mỉm cười cầm lấy ly rượu rồi uống cạn: Rượu ngon.
Cô gái áo đỏ ghé sát vào hắn:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!