Chương 8: (Vô Đề)

KHUYẾT ẢNH PHƯƠNG HOA

Tác giả: Nhan Tranh

* * *

8,

Nắng chiều ngả bóng, Diêu Ly Ly chậm rãi rưới một ống rượu trúc, rượu trúc nhanh chóng thấm vào lòng đất,

"Cừu ca, uống từ từ thôi." Diêu Ly Ly nghiêng đầu tựa vào tấm bia không tên:

"Chớp mắt đã hai năm, hôm qua Triển Chiêu đến gặp chàng rồi phải không, còn có Đinh cô nương nữa, ha ha. Sáng sớm hai đứa nó đã đi rồi, nơi này lại chỉ còn ta với chàng." Diêu Ly Ly ngẩng mặt lên, nhưng nước mắt vẫn chảy dài trên gò má.

"Ly Ly, cho phép ta chăm sóc nàng được không?"

Chẳng biết Tiêu Nhiên đã đứng sau lưng nàng từ khi nào, y cúi người, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt trên mặt Diêu Ly Ly.

Y nhìn Diêu Ly Ly đau đáu, chẳng biết bóng hình của nàng, sự kiên cường của nàng đã đi vào tim y từ bao giờ, ban đầu chỉ là đồng cảm và thương xót nhưng dần dà đã biến thành đau lòng.

Bộp Diêu Ly Ly hất tay Tiêu Nhiên ra,

"Lời vừa rồi ta sẽ xem như đệ nói trong lúc say."

Ta rất tỉnh táo. Tiêu Nhiên đứng nghiêm nói,

"Tấm bia không tên này là vết khuyết trong tim nàng, thực chất nàng vẫn luôn không muốn đối diện với sự thật rằng Cừu ca đã đi rồi. Ly Ly, Cừu ca cũng hy vọng nàng được hạnh phúc, hãy để ta chăm sóc nàng."

Tiêu Nhiên nói.

Diêu Ly Ly quay lưng lại với Tiêu Nhiên, ánh mắt nàng dán chặt vào tấm bia không tên ấy: Đi! Thật lâu sau Diêu Ly Ly mới thốt lên một từ.

Tiêu Nhiên khựng lại một lúc, y nhìn sang tấm bia không tên rồi nhìn lại Diêu Ly Ly. Tiêu Nhiên đi rồi, Diêu Ly Ly bật khóc thành tiếng. Nỗi nhớ Cừu Việt vô bờ và nỗi đau vô hạn đè nén trong tim suốt hai năm qua bỗng dâng trào.

Trên eo suối ngoài thung lũng, Triển Chiêu bỗng dừng bước, hắn dõi mắt trông về phía hồ Kính.

"Triển đại ca, chúng ta chia tay tại đây thôi." Đinh Nguyệt Hoa nói.

Suy nghĩ của Triển Chiêu lập tức trở về thực tại. Không ngờ đã tới ngã rẽ rồi. Hắn nhìn Đinh Nguyệt Hoa, không hiểu sao trong đầu lại hiện lên cảnh tượng sinh ly tử biệt giữa Diêu Ly Ly với Cừu Việt, trong lòng không khỏi ưu phiền.

"Cũng được, vậy Đinh cô nương đi đường bảo trọng."

Triển Chiêu nói.

Đinh Nguyệt Hoa sực nhớ tới gì, nàng tháo tua kiếm trên Trạm Lư ra đeo vào Cự Khuyết,

"Ờ, dù sao hai thanh bảo kiếm này cũng đã kề vai chiến đấu, giữ tạm cái này làm kỷ niệm đi."

Được. Triển Chiêu nâng tua kiếm lên, song không biết nói gì thêm.

Hai người chia ra đôi ngã, Triển Chiêu nhìn con đường dài quanh co phía trước, trong lòng coi đây chính là Khai Phong phủ. Đây là con đường hắn sẽ đi, dù khúc khuỷu, gian nguy bản thân cũng quyết chọn đi tiếp. Trong lòng hắn đã sớm giác ngộ, nhưng bỗng dưng trong lòng lại thấy có chút lưu luyến lạ.

Triển Chiêu cao hứng cầm sáo lên thổi, tiếng sáo vi vu trong gió. Đinh Nguyệt Hoa nghe thấy tiếng sáo vẳng lại từ phía xa bèn đứng lại lắng nghe một lúc, có tâm tình ẩn đâu đó trong tiếng sáo. Đinh Nguyệt Hoa không khỏi cúi đầu nhìn Trạm Lư. Cự Khuyết ở bên kia à, tâm tư của Trạm Lư này mi biết chăng?

Một tháng sau, Triển Chiêu theo Bao Chửng tới lầu diễn võ thử tài làm bá quan kinh ngạc, Thánh thượng vui thích trông thấy, thấy Triển Chiêu nhảy lên gác cao di chuyển thoăn thoắt thì khen ngợi:

"Hệt như Ngự Miêu của trẫm."

Lập tức phong Triển Chiêu làm Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ đảm nhiệm chức vụ ở Khai Phong phủ, danh hiệu Ngự Miêu từ miệng vàng lời ngọc nghiễm nhiên cũng gắn liền với Triển Chiêu. Trở về Khai Phong phủ, ai nấy đều vui mừng. Trống canh năm hôm sau Triển Chiêu cùng Bao Chửng vào điện.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!