Chương 7: (Vô Đề)

KHUYẾT ẢNH PHƯƠNG HOA

Tác giả: Nhan Tranh

* * *

7, 

Tối đó Triển Chiêu với Đinh Nguyệt Hoa theo nhóm người Bao Chửng về Khai Phong phủ, mọi người thu xếp đâu vào đấy, Đinh Nguyệt Hoa ở trong căn phòng khách phía Đông viện, không biết được bao lâu thì thấy Triển Chiêu bưng một cái bát to bước nhanh vào phòng, đặt vội lên bàn rồi đưa tay sờ dái tai:

"Muốn bỏng tay ta rồi."

Đinh Nguyệt Hoa nhìn kỹ lại, không nhịn được bật cười,

"Ngươi nấu cháo cho ta ăn thật đấy à."

Triển Chiêu kéo ghế qua ngồi xuống,

"Ta chỉ đứng bên cạnh phụ người ta thôi."

Đinh Nguyệt Hoa nếm thử một miếng:

"Hình như vị của nó lạ lạ."

Triển Chiêu nói:

"Tất nhiên rồi, ta đã kêu người nấu bỏ thêm vào không ít nguyên liệu có thể giúp vết thương mau lành."

Đinh Nguyệt Hoa mỉm cười, trong lòng chợt thấy ngọt ngào.

"Được rồi, cô tranh thủ ăn xong rồi nghỉ ngơi sớm đi." Triển Chiêu đứng dậy chào.

Đinh Nguyệt Hoa ăn được hơn nửa bát thì bắt đầu buồn ngủ, mơ màng ngủ thiếp đi. Một bóng người lặng lẽ bước vào, chính là Triển Chiêu. Hắn vỗ nhẹ vai Đinh Nguyệt Hoa, gọi khẽ:

"Đinh cô nương, Đinh cô nương." Thấy Đinh Nguyệt Hoa đã ngủ say, hắn nói: Đắc tội.

Nói xong vươn tay bắt mạch cho Đinh Nguyệt Hoa, đoạn cẩn thận gỡ miếng băng trên bắp tay trái của nàng ra nhìn, miệng vết thương rất nhỏ, hẳn là lúc đó chỉ bị sượt ngang qua, quanh vùng vết thương có màu tía nhạt, nếu chỉ nhìn sơ qua thì sẽ không thấy được.

"Quả nhiên là Thất Tinh Thảo."

Trong tâm trí Triển Chiêu bỗng hiện lên một gương mặt thân thuộc,

"Đại sư huynh, không ngờ nó lại xuất hiện lần nữa." Vẻ mặt Triển Chiêu buồn bã. Hắn băng lại vết thương cho Đinh Nguyệt Hoa, sau đó duỗi tay trái ra từ từ truyền chân khí vào người nàng, chẳng mấy chốc trán hắn đã ướt đẫm mồ hôi.

Chừng một tách trà (15 phút) sau Triển Chiêu mới thu tay về, điều chỉnh hơi thở một lát rồi bước ra ngoài.

Lại qua một lúc nữa, Đinh Nguyệt Hoa từ từ tỉnh dậy, nàng tự cười bản thân, đang ăn mà cũng ngủ quên được, chắc do hôm nay mình đánh nhau với đi đường mệt quá rồi.

Ngày hôm sau, mới sáng sớm Thừa tướng Vương Diên Linh đã tới Khai Phong phủ,

"Bao đại nhân đi đường vất vả rồi, ta lúc nào cũng mong ngóng ngài về." Vương Diên Linh nói.

Bao Chửng cười nói:

"Không bắt được ai thưởng trà chơi cờ với ngài có phải không?"

"Người hiểu ta vẫn là Bao Chửng." Vương Diên Linh nói,

"Vừa rồi có hàn huyên với Công Tôn tiên sinh vài câu, chuyến đi lần này của ngài nguy hiểm quá."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!