Chương 5: (Vô Đề)

KHUYẾT ẢNH PHƯƠNG HOA

Tác giả: Nhan Tranh

* * *

5,

"Nhị đệ à, Đại ca báo thù được cho đệ rồi!" Một người đàn ông mập lùn vung con dao bầu lên lao vào Bao Chửng. Triển Chiêu nhanh tay lẹ mắt phóng ám tiễn đi, một chiếc ám tiễn bay xuyên qua lưỡi dao cắm thẳng xuống đất sâu chừng ba tấc.

Người đàn ông sửng sốt, vừa quay lại thì một thanh niên áo lam đã đứng trước mặt, theo sau là một cô gái trẻ.

Triển Chiêu thấy người đàn ông ăn mặc giản dị, gương mặt sạm đen vì nắng chứa đầy căm hờn và không cam lòng, y tức tốc nhặt con dao lên muốn chém tới lần nữa, Triển Chiêu nhấc ngay khuỷu tay phải lên chặn lại bằng vỏ kiếm, dao bầu lập tức bị hất văng.

Đinh Nguyệt Hoa đang định rút kiếm thì Triển Chiêu ngăn lại: Chờ đã.

"Muốn giết cứ giết, Lý Đại Trúc ta không sợ chết!" Người đàn ông hết sức kiên định.

Triển Chiêu dùng chân trái đá một chiếc ghế tới chỗ Lý Đại Trúc, hai chân Lý Đại Trúc mềm nhũn ngồi phịch xuống ghế, chỉ cảm thấy bắp chân tê dại không còn sức đứng dậy nữa.

"Có chuyện gì ngồi xuống từ từ nói."

Triển Chiêu cũng kéo một chiếc ghế khác qua ngồi, hắn vỗ vỗ đầu ghế còn lại ra hiệu cho Đinh Nguyệt Hoa ngồi vào, đoạn nhấc tách trà thừa trên bàn lên ngửi, nghĩ thầm:

"Cũng may chỉ là ít thuốc mê."

Đinh Nguyệt Hoa hậm hực nói thầm trong bụng:

"Lúc này mà hắn còn thảnh thơi ngồi tán chuyện với người ta nữa?"

"Lý Đại Trúc, ta thấy ngươi chỉ là một người nông dân, tại sao lại đi làm chuyện hại người như vậy?" Triển Chiêu hỏi.

Lý Đại Trúc nói:

"Ta chờ tên khâm sai này đây!"

Y giận dữ trông thấy,

"Nhị đệ ta bị giết chết rồi, giờ rơi vào tay các ngươi ta cũng không lạ gì."

Đinh Nguyệt Hoa nói chen vào:

"Ngươi cứ mở miệng ra là chết với chết, đang yên đang lành lại nhắc đến những điều không may như vậy."

Lý Đại Trúc nhìn lại hai người họ, nghi ngờ hỏi:

"Các ngươi với tên khâm sai này không phải đi cùng nhau à?"

Triển Chiêu nói:

"Bọn ta chỉ vừa hay đi ngang qua, thấy ngươi muốn hại người nên vào ngăn lại."

Ra là vậy. Lý Đại Trúc nói.

"Có vẻ ngươi đang gặp chuyện bất bình gì đấy, vị khâm sai này đã làm gì mà ngươi oán hận tới mức như thế?" Triển Chiêu hỏi.

Lý Đại Trúc than thở: "Hai vị, ta là người ở thôn Lý Gia phía trước, cha ta có để lại cho hai huynh đệ ta vài thửa đất, cách đây không lâu mấy thửa đất ấy bị trợ tá của huyện lệnh dòm ngó tới, nói gì mà phong thủy bảo địa muốn xây một tòa nhà lớn ở đây, hai huynh đệ ta tất nhiên là không đồng ý.

Sau đó ta có việc phải đi mấy ngày, khi quay về thì hay tin Nhị đệ vướng vào một vụ kiện. Nghe đâu trong nhà Vương viên ngoại bị mất trộm báo quan, quan phủ bèn tới nhà ta lục soát, kết quả tìm thấy con ngựa quý bị mất của Vương viên ngoại ở trong nhà ta, thế là quan phủ lập tức bắt Nhị đệ ta về huyện nha tra khảo, hôm sau thì chết ngay trong nhà lao, bảo là Nhị đệ ta sợ tội tự sát.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!