KHUYẾT ẢNH PHƯƠNG HOA
Tác giả: Nhan Tranh
* * *
3,
"Bánh trôi này dẻo thật đấy." Đinh Nguyệt Hoa tấm tắc khen, dáng vẻ liếm môi rất dễ thương. Trong bất chợt Triển Chiêu không khỏi rung động, cảm thấy cô nương trước mặt thật sự rất ngây thơ, cổ họng bất giác nghẹn lại. Khụ khụ Triển Chiêu ho, hắn định thần lại, lẩm bẩm:
"Sư phụ à, người luôn nói duy tiểu nhân với phụ nữ là khó chiều, đừng nói là chiều, ngay cả nghĩ con cũng không nghĩ tới, thiếu chút nữa đồ đệ của người bị chết ngạt rồi."
"Chủ quán, cho bát trà mát!"
Mấy tên nha dịch bước vào quán, bộ dạng rất phờ phạc, họ tìm một chỗ ngồi xuống đợi trà bưng ra rồi uống ừng ực,
"Cũng chẳng biết Bao đại nhân hiện thế nào rồi?"
Một tên buồn bực đập bàn,
"Tên kia cũng to gan thật, ngang nhiên bắt cóc đại nhân ngay trong huyện nha!"
"Đúng đấy, còn nói muốn Nam hiệp Triển Chiêu tới đổi người, biển người mênh mông thế này biết tìm ở đâu!"
"Vương bổ đầu, chỉ còn hai ngày, nếu vẫn không tìm được Triển Chiêu liệu đại nhân…"
"Thôi, huynh đệ chúng ta nghỉ ngơi nhanh rồi tìm tiếp." Mấy người họ lại uống ực mấy tách trà rồi vội vàng rời đi, người đi cuối cùng còn quay sang dặn chủ quán:
"Ông chủ Tân, chỗ này của ông người đến kẻ đi, ông nhớ hỏi thăm một chút với nhé." Ông chủ Tân vâng dạ.
Đinh Nguyệt Hoa để ý dáng vẻ suy tư của Triển Chiêu, Này, Triển Chiêu. Đinh Nguyệt Hoa hiếu kỳ nói:
"Xem ra giữa ngươi với Bao đại nhân có giao tình là thật nhỉ, ta vẫn luôn thắc mắc người trong giang hồ chúng ta chẳng phải trước giờ rất kỵ dính tới quan phủ à?"
Ông ấy khác!
Triển Chiêu nói, Đinh Nguyệt Hoa thoáng thấy được một tia sát khí vụt biến mất.
Triển Chiêu gọi tiểu nhị tới kêu thêm một bàn đầy điểm tâm, Đinh Nguyệt Hoa nói:
"Này này này, Triển Chiêu, mặc dù mấy món này trông rất ngon nhưng cũng đâu thể ăn hết bao nhiêu đây được?"
"Cô nương có rất nhiều thời gian để từ từ thưởng thức, nếu không thích món nào thì cứ việc bỏ lại." Triển Chiêu nói tiếp:
"Đầu phố có quán trọ Hà Dật, nếu thấy mệt cứ tới đấy nghỉ ngơi, xong chuyện ta sẽ tới tìm cô." Hắn đặt ngân lượng lên bàn rồi đi thẳng ra ngoài.
Đinh Nguyệt Hoa chặn lại:
"Nếu ngươi muốn đi cứu người thì tính thêm ta vào nữa, lần trước ngươi cũng khen kiếm pháp của ta, hai người vẫn tốt hơn một người."
Ta trêu cô đấy.
Triển Chiêu nghiêm mặt nói.
Ngươi… Đinh Nguyệt Hoa giậm chân nhìn Triển Chiêu,
"Ý ngươi ta là gánh nặng?"
"Ừ, trẻ con dễ bảo thay." Triển Chiêu nhướng mày, Ở yên đây. Dứt câu bóng hình nhoáng lên, mất hút vào đám đông.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!