Chương 2: (Vô Đề)

KHUYẾT ẢNH PHƯƠNG HOA

Tác giả: Nhan Tranh

* * *

2,

Dòng suối róc rách, làn gió mơn man thoáng đưa hương cỏ cây, bên tai nghe tiếng chim hót hòa với tiếng nước chảy, cảm giác rất khó tả.

"Nơi này vậy mà lại có vài nét của núi Kỳ Mậu."

Triển Chiêu nghĩ bụng, bất chợt nhớ tới sư phụ Sở Chi Hàn. Năm sáu tuổi hắn theo sư phụ lên núi Kỳ Mậu học võ, thấm thoát đã mười bốn năm, mà kể ra từ ngày xuống núi tới giờ cũng đã hai năm rồi hắn vẫn chưa quay lại.

"Này, tên đứng ở bên kia muốn chết hay muốn sống?"

Một tiếng hét to cắt ngang dòng suy nghĩ của Triển Chiêu, có hai người cầm vũ khí lần lượt nhảy ra từ phía bên cạnh.

Triển Chiêu quay sang, thấy hai người kia chỉ chừng ba mươi tuổi, một người cao ráo thân hình lực lưỡng, một người đen lùn thân hình rắn chắc.

"Đại ca, ta thấy tên này được đấy."

Người đen lùn nói, giọng vang như chuông.

Triển Chiêu để ý thấy đại đao trong tay hai người có chói mắt thật nhưng hướng về phía mình chỉ là sống đao, tuy đe dọa song không hề có sát khí.

"Tất nhiên muốn sống."

Triển Chiêu nói không nhanh không chậm.

Dễ nói thôi. Người cao quơ đao,

"Vậy ngươi cưới em gái của ta ngay đi."

Triển Chiêu sửng sốt một thoáng, cảm thấy rất buồn cười, xưa nay chỉ nghe người ta bắt vợ chứ chưa nghe ai bắt em rể bao giờ. Triển Chiêu nhìn người cao ráo kia thấy y cũng nghiêm túc chứ không phải đùa.

"Vậy ta chết còn hơn."

Nói rồi Triển Chiêu ngồi xếp bằng dưới đất, nhắm mắt vươn cổ ra, bộ dạng giống như đang chờ chết.

Hai người thấy vậy ngớ người nhìn nhau.

"Này, tại sao ngươi lại muốn chết?" Người cao vô cùng khó hiểu.

Triển Chiêu trố mắt nghiêng đầu nói:

"Hai vị trông tráng kiện thế này, tại hạ chỉ có một mình, chắc chắn không đánh lại rồi. Nhưng nếu chấp thuận, ngươi vô lý gả em gái mình như vậy, đủ hiểu em gái ngươi là người ra sao rồi, ta mà lấy nàng, sau này ắt phải chịu cảnh sống không bằng chết, vậy chi bằng một đao chết cho rồi."

"Hừ, em gái ta xinh đẹp, ngoan ngoãn, cấm bôi nhọ nó." Người cao nói,

"Nói thế này đi, tiểu tử, Đại gia đây nói cưới không phải cưới thật, ngươi chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời Đại gia diễn cho tốt, Đại gia cam đoan không để ngươi mất một sợi tóc nào, đến chừng đó sẽ đãi ngươi rượu ngon món ngon, còn nhận ngươi làm ân nhân nữa, thế nào hả?"

Người đen lùn giậm chân nói:

"Đại ca, nói nhiều với hắn làm gì, cứ trói hắn đi là được rồi." Vừa nói vừa bước tới tóm chặt cánh tay Triển Chiêu.

Triển Chiêu cũng không giãy giụa, chuyện hiếm lạ thế này e rằng có ẩn tình, chi bằng cứ đi theo xem thử, sẵn tiện lấp đầy cái bụng.

Triển Chiêu để yên cho hai người họ giải đi xuôi theo một con đường núi quanh co, khoảng chừng nửa canh giờ sau, phía trước hiện ra một sơn trại cỡ vừa dựng cạnh suối, mấy tên lâu la đứng chờ ở cổng lập tức ùa ra, người cao giao Triển Chiêu cho đám lâu la:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!