KHUYẾT ẢNH PHƯƠNG HOA
Tác giả: Nhan Tranh
***
Giang Nam vào mùa đẹp, không tiếng thấm muôn loài. Khu vực phủ Tùng Giang, dưới dòng sông tung tăng cá lội, có câu
"gần núi ăn nhờ núi, gần sông ăn nhờ sông(1)", mỗi ngày có hàng trăm thuyền đánh ca lui tới trên sông, khi thấy người bên kia liên tục trúng đậm thì ghen tức đòi qua chia chác, tất nhiên người ta sẽ không cho, mấy việc tranh chấp đánh nhau thế này đã không còn lạ gì.
Thôn Mạt Hoa gần đó có một Đinh gia nổi tiếng giàu có ở vùng, hai anh em trong nhà cũng rất có bản lĩnh nên được mời tới chủ trì, họ lấy hồ Hoa Lau làm ranh giới và phụ trách quản lý hàng trăm thuyền bè, ngoài ra còn bố trí các đại – tiểu đầu mục phân ra quản lý việc đánh bắt cá, từ giăng lưới, mở chợ tới định giá, tất cả đều công bằng và hợp lý, từ đó trở đi khúc sông đã yên bình, cũng vì vậy mà Đinh thị huynh đệ trở nên nổi tiếng khắp phía Nam.
Dưới mỗi gốc cây dọc theo con đường lót đá vảy cá xanh ở phía trước Đinh gia trang đều có hai đến ba người đứng hoặc ngồi thành một cụm, có người xắn quần đến gối, có người giũ nước mưa trên áo tơi, thậm chí có người còn đi chân trần, gương mặt ai cũng dãi dầu nắng gió.
Đằng xa tiến lại hai cô gái, cả hai đều trong độ tuổi đẹp nhất, cô gái bên trái nhỏ tuổi hơn một chút, mặc áo vàng nhạt, mắt sáng lúng liếng má lúm đồng tiền, phía eo đeo trường kiếm, nàng chính là Tam tiểu thư của Đinh gia trang – Đinh Nguyệt Hoa.
Còn vị mặc áo trắng bồng bềnh, trán cao mày ngài ở bên cạnh là bạn tốt của nàng, Diêu Ly Ly – chủ nhân hồ Kính. Có người nhận ra một trong hai nàng bèn hô lên: Tam tiểu thư, thế là đám người đang biếng nhác trước đó răm rắp đứng thẳng dậy, kính cẩn cúi đầu với Đinh Nguyệt Hoa.
Đinh Nguyệt Hoa bước qua, vừa đi vừa mỉm cười gật đầu với họ rất phóng khoáng. Đợi tới khi đến trước trang, Diêu Ly Ly không khỏi ngoái lại nhìn, quay sang cô gái xinh xắn bên cạnh tấm tắc khen:
"Vừa rồi Đinh muội muội thật có khí thế."
"Mấy người họ là các đầu mục trên thuyền, nay đến đây xếp hàng để trình diện theo quy củ, tỷ với muội đúng lúc đi ngang qua thôi, chủ yếu họ vì nể mặt hai huynh trưởng của muội nên mới làm vậy."
Đinh Nguyệt Hoa kéo tay Diêu Ly Ly qua vỗ nhẹ:
"Tỷ tỷ đừng ghẹo muội nữa."
Diêu Ly Ly mỉm cười, ánh mắt chợt dừng lại trên thanh kiếm của Đinh Nguyệt Hoa, trên mặt thoáng hiện vẻ đau xót.
"Muội muội, bảo kiếm này dùng thuận tay chứ?"
Diêu Ly Ly nói.
Đinh Nguyệt Hoa cởi bảo kiếm ra cầm trong tay, nói:
"Thật ra muội nài nỉ Đại ca mãi mới lấy được đấy, thanh bảo kiếm tốt thế này mà bị cất một xó trong thư phòng của Đại ca thì thật đáng tiếc."
Kể ra thì hôm đó Đinh Nguyệt Hoa cũng chỉ tình cờ phát hiện được nó. Nàng mang hộ một phong thư đến cho đại ca, ai dè Đinh Triệu Lan không ở thư phòng, chỉ có cậu hầu nhỏ A Tài đang dọn dẹp.
Đinh Nguyệt Hoa vừa xoay người đi thì nghe thấy một tiếng Cốp với Ối rất to ở phía sau, ngoái đầu lại nhìn, thấy A Tài đang co chân vừa bóp vừa xuýt xoa, chiếc ghế bên cạnh lật ngược, chiếc hộp ở kế bên đã bung ra, thanh trường kiếm bên trong văng ra ngoài cách Đinh Nguyệt Hoa không tới mấy bước.
Đinh Nguyệt Hoa bước tới nhặt trường kiếm lên, rút kiếm ra khỏi vỏ, tiếng chuông khánh ngân lên khe khẽ. Lòng Đinh Nguyệt Hoa bỗng nhiên dấy lên một nỗi đau buồn, đầu đau như muốn nổ tung, vài bóng người mơ hồ xẹt qua trong đầu nàng, chính xác là bóng lưng, trong những hình ảnh nhấp nháy đó trước sau chỉ có một bóng lưng mặc áo xanh.
Đầu Đinh Nguyệt Hoa đau như búa bổ, nàng loạng choạng suýt nữa vấp phải ngưỡng cửa ở phía sau.
Tam tiểu thư! A Tài thấy thế sợ tới xanh mặt, cậu là người mới, nghe nói Tam tiểu thư từng bị trọng thương, phải điều dưỡng hơn nửa năm nay mới khỏe lại, người thì khỏe rồi, nhưng nàng không còn nhớ rõ những chuyện trước đây, thỉnh thoảng sẽ thấy đau đầu và cơn đau sẽ kéo dài suốt mấy ngày.
A Tài hốt hoảng chạy ra ngoài kêu người, mọi người nghe tiếng chạy lại. Đinh Nguyệt Hoa còn nhớ lúc Đại ca trông thấy thanh kiếm kia thì sa sầm nét mặt, dường như còn bực mình hừ một tiếng; Nhị ca thì im lặng cầm lấy thanh kiếm trong tay nàng, sai người đem cất đi.
Cơn đau đầu lần này kéo dài hơn những lần trước, Diêu Ly Ly hiển nhiên khá lo lắng, phương pháp châm cứu được sử dụng cũng mạnh hơn trước đây – Là Đinh Triệu Huệ đã mời nàng tới trang từ nửa năm trước, nàng tinh thông y thuật, chăm sóc chuyên biệt cho Đinh Nguyệt Hoa.
"Diêu tỷ, hình như muội vừa trông thấy một người."
Đinh Nguyệt Hoa nhíu mày, đầu vẫn còn đau âm ỉ, cơn đau lần này quả thực nghiêm trọng hơn rất nhiều.
"Nghĩ nhiều cũng vô ích, bây giờ muội phải để đầu óc thả lỏng, đừng nghĩ ngợi gì cả." Diêu Ly Ly nói, nét mặt nàng không những lo lắng mà còn có chút không nỡ.
"Kiếm hiểu được người, bóng lưng mà muội nhìn thấy có lẽ là chủ nhân ban đầu của thanh kiếm." Đinh Nguyệt Hoa ngẫm ngợi,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!