Chương 17: Hoàn chính văn

KHUYẾT ẢNH PHƯƠNG HOA

Tác giả: Nhan Tranh

* * *

17,

Ánh mắt đờ đẫn trước đó của Đinh Nguyệt Hoa giờ đã trong trẻo lại phần nào, tay nàng chậm chạp vuốt ve gò má của Triển Chiêu, Nguyệt Hoa! Triển Chiêu gọi khẽ một tiếng.

"Ta… thực ra ta vẫn chưa nhớ được ngươi là ai."

Trên gương mặt trắng bệch của Đinh Nguyệt Hoa nở một nụ cười,

"Lạ thay, bây giờ ta trái lại còn thấy hơi hạnh phúc." Nàng dừng một chốc,

"Bởi vì… bởi vì ngươi vẫn lành lặn, khoảnh khắc vừa rồi, ta… ta không hề nghĩ ngợi gì cả."

Nguyệt Hoa Triển Chiêu chỉ cảm thấy người trong lòng đang rời xa mình từng chút một, như thể khắc tiếp theo sẽ tan biến mất, từ nay về sau mình không còn cách nào gặp được nàng, hắn không khỏi ôm Đinh Nguyệt Hoa chặt hơn, dường như chỉ có làm như vậy hắn mới có thể vững tâm, dù vậy sự vững tâm ấy chỉ được phảng phất, lần đầu tiên Triển Chiêu thiếu tự tin đến vậy, trái tim hắn như chìm xuống theo ánh mắt đang mờ dần của Đinh Nguyệt Hoa.

"Nếu như còn cơ hội, ta muốn làm quen với ngươi lại lần nữa." Đôi môi của Đinh Nguyệt Hoa khẽ mấp máy, một giây khi hoàn toàn chìm vào bóng tối nàng mơ hồ nghe thấy câu trả lời của hắn:

"Nàng là vợ ta, đời đời kiếp kiếp."

Nước mắt, tuôn rơi, trào dâng từ đáy lòng.

(Phần kết)

Lại là một năm vào cuối Xuân, một chiếc thuyền nhỏ đang xuôi dòng, một cô gái đứng trên mũi thuyền vuốt lại phần tóc mai bị gió thổi loạn.

Mặt nước ở đây rộng bao la, chỉ cần thả mình vào trong tâm tình bỗng chốc sẽ được thả lỏng, nàng không khỏi cảm thán:

"Diêu tỷ, hồ Đông Kính kia của tỷ tuy đẹp nhưng thanh tú quá mức, không sánh được với khí thế ở nơi này."

Người phía sau bật cười,

"Đinh nữ hiệp quả nhiên khác biệt, khí phách chảy khắp người." Người đang nói răng trắng mày ngài, chính xác là Diêu Ly Ly.

"Cũng không biết Nhị ca rối rít giục muội về là vì chuyện gì." Cô gái đưa mắt nhìn ra xa, phong cảnh bên bờ đã thấp thoáng hiện lên.

Trong mắt Diêu Ly Ly hiện ý cười nhưng lại không nói.

Thuyền còn chưa cặp bờ, ai đó đã đứng ở đầu bờ chờ sẵn,

"Chẳng lẽ ở nhà xảy ra chuyện lớn gì rồi?" Cô gái lấy làm nghi hoặc.

"Tam tiểu thư, Nhị gia đợi đã lâu."

Một nha hoàn khác tiến lên đón.

"Hạ Nhi, em biết là chuyện gì không?" Cô gái không khỏi hỏi.

Nha hoàn lắc đầu nói:

"Em chỉ biết có một khách quý sắp tới trang, cả trang đang bận bịu chuẩn bị tiếp đón."

Hả? Nhà mình vẫn hay có giang hồ hào khách ghé thăm, đã quá bình thường rồi mà. Trong lòng cô gái không khỏi tò mò vị khách quý nào mà lại có thể khiến hai người anh của mình tiếp đón long trọng như vậy, còn huy động nhiều người đến như này?

Mấy người họ mới đi được nửa đường thì bắt gặp một người mặt mày lo lắng đứng giữa bậc thềm đá ở đằng xa đang trông về hướng này, ấy chính là Đinh Triệu Huệ – Nhị gia của Đinh gia trang thôn Mạt Hoa phủ Tùng Giang.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!