KHUYẾT ẢNH PHƯƠNG HOA
Tác giả: Nhan Tranh
* * *
16,
Của cô nương đây. Người bán thuốc gói thuốc lại rồi đưa.
Đinh Nguyệt Hoa gật đầu cầm lấy, vừa bước ra cửa thì nhác thấy một bóng dáng quen thuộc, Triển Chiêu. Trong lòng nàng buồn bực, đáng lý lúc này phải nên nghỉ ngơi, sao còn chạy ra ngoài.
Nàng vội vàng đuổi theo, kể ra cũng lạ, dù Đinh Nguyệt Hoa có đuổi nhanh cỡ nào thì bóng người phía trước vẫn luôn cách nàng một khoảng. Mãi đến khi hai người rẽ vào một ngõ nhỏ, người phía trước mới dừng lại, Đinh Nguyệt Hoa đang muốn hỏi thì sau lưng bỗng đau nhói rồi hôn mê bất tỉnh.
Đến khi nàng tỉnh lại thì phát hiện mình bị trói nằm trơ trong thạch thất, cảm giác lạnh lẽo phả ra từ bốn phía. Đinh Nguyệt Hoa thầm bảo chẳng lành, mình bị người khác lừa rồi. Còn đang suy nghĩ thì bỗng cửa đá kia chậm rãi mở ra, một người bước vào.
Người đó mặc một bộ y phục màu nâu, tuổi chừng ba mươi, gương mặt chữ điền, cặp mắt dưới hàng lông mày rậm kia cực kỳ có thần. Người này Đinh Nguyệt Hoa gặp rồi, chính là người trung niên gặp ở trạch viện ngày hôm đó.
Đinh Nguyệt Hoa ngồi dậy nói: Là ngươi.
"Đinh cô nương, chúng ta lại gặp nhau rồi." Người trung niên nói.
Đinh Nguyệt Hoa nghiêng đầu suy nghĩ một chốc, đoạn nói: Ngươi là, Cừu Việt?
"Cái tên này có chút xa xôi." Người trung niên nhìn Đinh Nguyệt Hoa:
"Diễn xuất của ngươi chẳng kém gì Triển Chiêu, hôm đó ta vậy mà cũng bị ngươi lừa."
"Ngươi luôn rắp tâm tìm cách trả thù, tra tấn người khác, trái tim ngươi đã sớm bị chính ngươi che mờ rồi." Đinh Nguyệt Hoa nói,
"Uổng công Triển Chiêu vẫn luôn kính trọng ngươi."
Kính trọng?
Cừu Việt cười khẩy,
"Hắn nào có coi ta là sư huynh!"
"Thật là một kẻ đáng thương." Ánh mắt Đinh Nguyệt Hoa đầy xem thường.
Đáng thương?
"Một kẻ lừa dối chính mình không đáng thương sao?" Đinh Nguyệt Hoa nói.
Cừu Việt bỗng cúi người bóp miệng Đinh Nguyệt Hoa, nói:
"Nếu ngươi không còn một ấn tượng nào về hắn, thì ngươi nói xem hắn đáng thương hay là ngươi đáng thương đây?"
Nói xong trong tay đã có thêm một viên thuốc, y ép Đinh Nguyệt Hoa nuốt vào.
"Đại nhân, chúng thuộc hạ đã tìm hết bên ngoài nhưng vẫn không thấy dấu vết của Đinh cô nương." Trương Long với Mã Hán bẩm báo lại với Bao Chửng.
Sao có thể?
Bao Chửng liếc sang Triển Chiêu đang lặng thinh.
Trương Long nói:
"Đại nhân, chúng thuộc hạ có đến Tế Hồ Phòng hỏi thăm, người bán nói Đinh cô nương sáng sớm đã ghé mua thuốc, sau đó hình như trông thấy ai bèn vội vàng đuổi theo."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!