Chương 15: (Vô Đề)

KHUYẾT ẢNH PHƯƠNG HOA

Tác giả: Nhan Tranh

* * *

15,

Hai bên cổ đạo cỏ dại mọc cao đến thắt lưng, làn gió lướt qua, âm thanh như thể ai đang nghẹn ngào.

"Sao bỗng dưng đường lớn bên kia lại bị đá to chặn kín lối rồi." Vương Triều giữ chặt vạt áo lẩm bẩm. Tình cảnh ở đây làm hắn nghĩ ngợi, trong đầu bất chợt hiện ra những hình ảnh oan hồn than khóc. Hắn ra sức lắc đầu, liếc sang nhìn Triển Chiêu.

Dạo gần đây Triển Chiêu rất trầm lặng, nụ cười như gió xuân kia càng chẳng thấy đâu, thay vào đó là một gương mặt lạnh tanh và xa cách. Không ít huynh đệ trong phủ suy đoán không lẽ là hậu di chứng từ lần bị thương, Triển đại nhân tới giờ vẫn chưa bình phục hẳn?

Đối với sự thay đổi này của Triển Chiêu, Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh lại rất bình tĩnh, vẫn thường xuyên giao lưu với Triển Chiêu như mọi ngày dù phản ứng của Triển Chiêu vỏn vẹn chỉ có Ồ, ờ, rõ. 

Vương Triều gãi đầu.

"Trương Long, Triệu Hổ, hai người ra đằng sau, chú ý quan sát để các huynh đệ phía sau vực lại tinh thần." Triển Chiêu nói khẽ. Trong khoảng thời gian qua, cho tới giờ đây là câu dài nhất hắn nói với hai người.

Trương Long với Triệu Hổ hiểu ý gật đầu, với xuất thân từ thảo khấu họ cảm nhận được ngay sự bất thường trong cơn gió này.

Có gì không ổn sao?

Bao Chửng cảm thấy tốc độ đột ngột chậm lại bèn ló đầu ra.

Triển Chiêu lập tức đẩy Bao Chửng vào lại,

"Ta chẳng có tốt tính như hắn, đại nhân nên tự biết ý thức bảo mình một tí, hành động này của ngài rất nguy hiểm."

Vù Một mũi tên lửa lao qua, thiêu cháy đống cỏ khô rải rác ở phía trước, sau đó lại có thêm nhiều đống cỏ nữa được ném ra từ hai bên đường, ngọn lửa lan nhanh giữa những đống cỏ chặn hết lối đi của mọi người.

Bảo vệ đại nhân!

Hàng ngũ phía trước nhanh chóng tụ lại.

Không biết đã có bao nhiêu cuộc chém giết diễn ra trên con đường này, máu tươi, tiếng thét, tiếng gào, ánh đao đã chẳng còn xa lạ gì với nơi đây. Nếu gạt đám cỏ cao đến thắt lưng hai bên đường ra có khi còn tìm được vài thanh đao gỉ sắt ở trong. Gió thổi đám cỏ đung đưa, cứ như đang reo hò cổ vũ.

Máu thấm vào đất, bắn tung tóe lên rễ cỏ, tất cả sẽ trở thành dưỡng chất cho chúng.

Trên đất đã có nhiều người nằm xuống, cuộc chém giết vẫn tiếp tục diễn ra, đại đao trong tay Vương Triều đã mở ra được một chỗ hổng, hắn khập khiễng lê chiếc chân bị thương của mình tìm cách đột phá.

Phía bên kia lưỡi đao vung vun vút, Mã Hán vung đao chém văng lưỡi đao đang bổ xuống đầu Công Tôn Sách, một chân đá đối phương ra.

Trên tay Công Tôn Sách bấy giờ không còn cầm cây bút thường ngày viết ra những dòng chữ thanh thoát nữa, mà cầm một thanh trường đao nặng trịch đối với ông, ông nhặt được nó từ một xác chết bên cạnh.

Đám nha dịch cố gắng duy trì đội hình phòng thủ, Trương Long với Triệu Hổ không ngừng bảo vệ Bao Chửng ở hai bên.

"Đừng lo cho bản phủ nữa, các ngươi còn có cơ hội."

Nhìn thấy các nha dịch dần kiệt sức, Bao Chửng không đành lòng bèn nói,

"Ai rồi cũng phải chết, ta không muốn các ngươi vì ta mà chết uổng mạng như vậy."

Một mũi tên lao thẳng về phía Bao Chửng, phập đầu mũi tên cắm sâu vào thịt, nhưng Bao Chửng bình yên vô sự,

"Ta đã bảo ngài đừng đập vỡ kim bài bảo vệ của ta rồi mà."

Triển Chiêu chém gãy mũi tên đang cắm trên vai,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!